Làm Chủ Vận Mệnh

Chương 1

《Xin ký chủ cố lên.》

Ngày tôi từ bệnh viện trở lại trường học, trên diễn đàn của trường xuất hiện một bài post, tiêu đề là [Tin nóng, liếʍ cẩu Trì Ngưng Vi không c h ế t ở bệnh viện, liếʍ cẩu chính thức thăng lên phiên bản 2.0, hãy đón chờ phương pháp liếʍ mới.]

Chỉ trong một giờ, dưới bài đăng đã có hàng trăm bình luận.

Có cao hứng, có kɧıêυ ҡɧí©ɧ châm chọc, có thờ ơ lạnh nhạt.

Bình luận được yêu thích nhất: C h ế t t i ệ t, sao cô ta vẫn còn sống vậy, não yêu đương thật khó tiêu diệt, thay vì để người ra tay thấy ghê tởm, chi bằng c h ế t ở bệnh viện cho rồi.

Phía dưới bình luận là một đống phản hồi [Ha ha ha ha ha] [+10086]

Tôi tắt bài post đi, đeo tai nghe và nghe bài diễn thuyết cổ điển bằng tiếng Anh [60 Minutes] trên podcast.

Bởi vì làm thủ tục xuất viện vào buổi sáng, cho nên lúc tôi đến trường thì tiết học đã sớm bắt đầu rồi.

Lúc bước vào trong phòng học, phòng học vốn dĩ còn đang ôn ào náo nhiệt bỗng dưng yên lặng trong nháy mắt, những bạn học đang nói chuyện phiếm đều ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự đùa cợt, châm chọc.

Tôi biết vì sao bọn họ lại dùng ánh mắt này để nhìn tôi.

Tôi mắc chứng thiếu m á u hồng cầu nặng do di truyền, hầu hết những người mắc căn bệnh này đều chỉ sống được đến tuổi trưởng thành.

Đương lúc tôi đang tuyệt vọng, trên người tôi đột nhiên xuất hiện một hệ thống yêu đương, bảo tôi công lược Đoạn Cảnh Tắc.

Chỉ cần tôi ở bên hắn ba năm, có thể khỏi bệnh.

Tôi tiếp nhận nhiệm vụ này.

Đoạn Cảnh Tắc ở trong trường nổi tiếng là người lạnh lùng và khó gần, thời điểm lúc tôi mới tiếp cận hắn, tôi bị từ chối rất nhiều lần, cứng rắn có, mềm mỏng có.

Đoạn thời gian đó, tất cả mọi người đều biết tôi đối với Đoạn Cảnh Tắc có bao nhiêu thành tâm lẫn thành ý, mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng, bữa trưa và bữa tối cho hắn, hai mươi bốn tiếng đều để mặc cho hắn gọi đến rồi đuổi đi.

Đợi đến lúc tôi trở thành người bạn gái đầu tiên được Đoạn Cảnh Tắc công khai.

Mọi người ở trong trường đều nói tôi đây là chân thành đổi được chân tâm.

Nhưng vào năm thứ hai chúng tôi ở bên nhau, Hạ Vãn Tình xuất hiện.

Nghe nói ngày đầu tiên cô ấy đến đây đã gây ấn tượng rất mạnh cho mọi người, lúc đứng trên bục giảng giới thiệu, tất cả nam sinh ở bên dưới đều reo hò và huýt sáo, nhằm muốn thu hút sự chú ý của cô ấy.

Nhưng tầm mắt của cô ấy đảo một vòng, cuối cùng lại dừng lại trên người Đoạn Cảnh Tắc, mỉm cười rồi hất cằm kiêu ngạo, rụt rè chỉ vị trí ở bên cạnh Đoạn Cảnh Tắc, hỏi Đoạn Cảnh Tắc rằng cô ấy có thể ngồi kế hắn được không.

Đoạn Cảnh Tắc thong dong nhìn cô ấy, cười như không cười gật đầu nói: “Đương nhiên có thể rồi.”

Vị trí bên cạnh Đoạn Cảnh Tắc là của tôi, bởi vì tôi xin nghỉ phép một thời gian cho nên đã bỏ lỡ trò hay này.

Sự hứng thú của Hạ Vãn Tình dành cho Đoạn Cảnh Tắc rất rõ ràng, đến mức sau tiết học thứ hai, vô số nam sinh không đành lòng nhìn cô ấy lạc lối, “Có lòng tốt” nói cho cô ấy biết về sự tồn tại của tôi.

Trì Ngưng Vi --- cũng chính là tôi, là bạn gái duy nhất mà Đoạn Cảnh Tắc thừa nhận, bọn họ nhắc nhở Hạ Vãn Tình đừng nên làm người thứ ba.

Hạ Vãn Tình nghe những lời nhắc nhở ấy thì nhẹ nhàng “a” một tiếng, trên mặt lại tràn đầy sự hứng thú.

Lần đầu tiên tôi gặp mặt Hạ Vãn Tình là thời điểm tôi quay trở lại lớp học.

Trong một ngôi trường với những quy định nghiêm khắc như này, một cô gái với mái tóc xoăn màu hạt dẻ, quả thật xinh đẹp động lòng người, cô ấy đứng trước mặt tôi, liếc nhìn tôi từ trên xuống, sau đó hỏi:

“Cậu chính là Trì Ngưng Vi? Cũng không phải chỉ có vậy thôi sao? Vì sao tất cả mọi người đều so sánh tôi với cậu thế?”

Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, sau đó nói: “Nhuộm tóc, trang điểm, mặc váy ngắn, tất cả đều đang vi phạm nội quy nhà trường, tuần này lớp của cậu sẽ bị trừ điểm kỷ luật.”

Cô ấy nghẹn một chút, sau đó hỏi tôi: “Liên quan gì đến cậu?”

Tôi nhìn cô ấy: “Bởi vì tôi là thành viên của đội kỷ luật.”

Có lẽ mâu thuẫn đã bắt đầu hình thành từ đây.

Khi đó, cô ấy nhìn tôi với nụ cười giận dữ, liên tục gật đầu, nói: “Tốt tốt tốt, Trì Ngưng Vi, bạn trai của cậu tên là Đoạn Cảnh Tắc đúng không? Cậu chờ đó.”

Cô ấy nói xong thì quay người rời đi, để lại tôi còn đang cau mày, mơ hồ không hiểu hàm ý của câu nói này là như thế nào.

Vài ngày sau, tôi nhìn thấy Đoạn Cảnh Tắc và Hạ Vãn Tình đang hôn nhau ở trên cầu thang.

Ánh sáng lọt vào từ cửa sổ nhỏ ở trên cầu thang, Hạ Vãn Tình đứng cao hơn Đoạn Cảnh Tắc ba bậc thang, khiến cho chiều cao của bọn họ bằng nhau.

Cô ấy đẩy Đoạn Cảnh Tắc, bạn trai của tôi vào tường, sau đó cô ấy dời môi mình, dán lên môi Đoạn Cảnh Tắc, cúi đầu cười thành tiếng, mơ hồ nói: “Son môi của tôi là vị ô mai, cậu thích ăn ô mai không?”

Gương mặt anh tuấn của Đoạn Cảnh Tắc nhìn Hạ Vãn Tình, sau đó đưa tay đặt sau cổ cô, một lần nữa hôn lên đôi môi ấy.

Cho đến khi tôi vô tình cắt ngang bọn họ,

Xuất phát từ lòng hảo tâm, tôi nhắc nhở: “Giáo viên chủ nhiệm ở phía sau kìa.”

Những lời này khiến họ bối rối, Hạ Vãn Tình thẹn thùng, duyên dáng gọi một tiếng, vùi đầu vào trong lòng Đoạn Cảnh Tắc.

Tôi nhìn thấy cô ấy ở trong lòng Đoạn Cảnh Tắc, ném cho tôi một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại đắc ý.

Đoạn Cảnh Tắc ôm cô ấy vào lòng, ánh mắt thản nhiên liếc qua tôi, sau đó mỉm cười, lơ đễnh nói: “Cám ơn đã nhắc nhở.”

Dừng một chút, hắn trầm giọng nói: “Bạn gái của tôi.”

Tôi gật đầu với hắn, tỏ vẻ không cần khách khí, sau đó ôm sách bài tập lướt qua bọn họ, xoay người đi vào phòng học.