Xuyên Nhanh Có Chút Ngọt Ngào

Quyển 1 - Chương 13: Thanh xuân vườn trường

Thời gian buổi trưa không dài không ngắn, mọi người không rề rà nữa, ăn uống no nê thì cũng đã đến giờ vào lớp, họ nhìn Tông Nguyên ký tên vào một tờ giấy, rồi đi ra ngoài một cách hào phóng.

Thao tác này họ chỉ thấy trên tivi, thường là trong khách sạn nhà mình.

Sau khi ngồi xuống ghế trong lớp thì Phó Tân mới nhận ra những gì đã xảy ra vào buổi trưa, cậu vừa hay đối diện với ánh mắt của Dương Phàm, trong ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng bàn, Dương Phàm nở một nụ cười thân thiện với Phó Tân.

Phó Tân ngừng lại một chút, nhếch môi cười nhẹ.

Tông Nguyên chán muốn ngủ, hắn lấy ra một viên kẹo bạc hà, vừa mới bóc lớp giấy đầu tiên, chưa kịp bỏ vào miệng thì tay Phó Tân đã đưa ra, nghiêm túc lắc đầu, “Không được ăn.”

Tông Nguyên nắm tay cậu, thở dài, “Muốn ăn.”

Nghe câu này, kết hợp với tình cảnh hiện tại, ai không biết còn tưởng là hắn muốn ăn tay của Phó Tân.

Mí mắt Phó Tân giật giật, chưa kịp nói gì thì Hà Tú Tú ôm một chồng vở bài tập bước đến, cười tươi, liếc thấy Tông Nguyên và Phó Tân đang nắm tay nhau, “...Tông Nguyên, đây là vở bài tập mới của cậu.”

Tông Nguyên nghiêm túc nhận lấy, “Cảm ơn.”

Hà Tú Tú cuộn tóc, mặt ngượng ngùng, “Tông Nguyên chơi bóng giỏi thật, đẹp trai cực kỳ!”

Dương Phàm quay lại trêu, “Ôi chao, mặt lớp trưởng đỏ rồi! Sao thế?”

Hà Tú Tú mặt đỏ bừng, nhìn Tông Nguyên đầy tình cảm, ánh mắt Phó Tân bỗng nhiên lạnh đi.

Cậu không biết biểu cảm của mình thay đổi, nhưng đã làm bạn cùng bàn của Dương Phàm giật mình.

Phó Tân cũng biết lạnh mặt sao?

Phó Tân lấy ra bài kiểm tra toán tối qua, vỗ vào Tông Nguyên, “Tông Nguyên, tôi không làm được bài này.”

Cậu chỉ vào câu cuối cùng.

Hà Tú Tú cười gượng, “Phó Tân, cậu có thể tìm Trương Chi Lương mà.”

Phó Tân giờ mới nhớ đến Trương Chi Lương, “...” Cậu thế nhưng đã quên mất sự tồn tại của Trương Chi Lương.

0046 nghi ngờ, “Cô ta sao lại muốn đẩy Phó Tân cho Trương Chi Lương vậy? Cô ta không phải thích Trương Chi Lương sao? Có phải cái bẫy không?”

Tông Nguyên đồng ý với 0046, vừa rồi hắn cười nhưng giờ đã trở nên lạnh nhạt, “Không cần tìm Trương Chi Lương, học ủy bận rộn thế này, chúng ta chắc chắn phải giảm bớt gánh nặng cho cậu ấy.”

Hắn cầm bài kiểm tra của Phó Tân, nhìn một cái, chỉ cần không phải môn toán, hắn đều có thể nghiêm túc giảng bài, “Hãy liệt kê những điều kiện đã biết này ra, sau đó...”

Phó Tân nhìn vào gương mặt nghiêng của hắn, chăm chú lắng nghe.

Hà Tú Tú bị hoàn toàn lơ đi, Phó Tân liếc thấy cô ta, khóe miệng nhếch lên một góc nhỏ.

Buổi tự học tối thứ hai, Phó Tân đi vệ sinh, nhưng đến giờ vào lớp vẫn chưa quay lại.

0046 giật mình, “Không xảy ra chuyện gì chứ.”

Tông Nguyên mặt lạnh, đứng bật dậy, thầy Khương đang ngồi bên bàn giáo viên viết bài giảng chợt giật mình, “Tông Nguyên, có chuyện gì thế?”

“Thầy ơi, em đi vệ sinh.”

Dáng vẻ của hắn không giống đi vệ sinh, mà giống đi đánh nhau hơn.

Thầy Khương, “Đi đi.”

Tông Nguyên mặt đanh lại đến nhà vệ sinh tầng này, “Phó Tân?”

Không ai đáp lại.

Hắn kiểm tra từng gian, bây giờ là giờ học, ít người đi vệ sinh, cả nhà vệ sinh chỉ có một gian là đóng cửa.

Tông Nguyên gõ cửa gian đó, “Bạn ơi, lên tiếng đi.”

Bên trong phát ra tiếng yếu ớt, “Ư.”

Không phải giọng của Phó Tân.

Tông Nguyên mặt đen đi ra khỏi nhà vệ sinh, “Ngươi không có định vị của Phó Tân à?”

0046 ngẩn ra, lầm bầm, “Ta đâu có gắn GPS cho cậu ấy, làm sao mà biết được?”

Tông Nguyên hít sâu một hơi, tức giận, “Ngươi không biết xem camera của trường sao?”

0046 im bặt.

Tông Nguyên lên tầng, đến nhà vệ sinh tầng 2 kiểm tra, vừa vào cửa đã thấy Phó Tân đang rửa tay, cậu thấy Tông Nguyên liền ngạc nhiên, “Tầng 1 đông người lắm sao?”

Tông Nguyên nghẹn lời, bình tĩnh đi đến chỗ tiểu tiện, kéo khóa xuống, “Ừ.”

Phó Tân động tác chững lại, mặt đỏ lên, rửa tay càng chậm, từ gương nhìn trộm Tông Nguyên.

Tai vẫn nghe thấy tiếng nước chảy.

Tông Nguyên kéo khóa quần lên, quay lại nhìn thấy Phó Tân mặt đỏ nhìn vào gương không biết nghĩ gì.

Hắn, “...”

Tông Nguyên đi tới, đứng sau lưng cậu gọi, giọng lớn, “Này.”

Phó Tân giật mình, lùi lại hai bước, Tông Nguyên giữ chặt cậu, cười hỏi, “Cậu đang nghĩ gì? Rửa tay mà cũng có thể mất tập trung?”

Phó Tân đứng vững, lúng túng, "Tôi không nghĩ gì cả.”

Nếu cậu thẳng thắn thừa nhận thì đã đỡ, đằng này lại lộ vẻ như kẻ trộm, Tông Nguyên hừ một tiếng, “Đi thôi, vào học quá nửa tiếng rồi.”

Phó Tân không tự chủ mà nhìn xuống phía dưới của Tông Nguyên, cả người hóa thành tượng đá, “Cậu, cậu, cậu...”

“Tôi, tôi, tôi, tôi sao?”

“Cậu chưa kéo khóa...”

“...,” mất mặt, Tông Nguyên mặt đen lại, kéo khóa lên, bước dài ra ngoài.

Phó Tân theo sau, vẻ mặt kỳ lạ.

Qυầи ɭóŧ đen.

Còn là loại bó sát.

Thật...quyến rũ.

---