Vẻ mặt đáng khinh của hai tên đàn em khẽ thay đổi, nhanh chóng lùi lại.
Tên đầu trọc thấy vậy, liền nổi giận gầm lên: "Tụi mày làm gì mà lề mề thế? Còn không mau lên."
Hai tên đàn em lùi tới bên cạnh hắn, tên mặc áo sơ mi hoa nhỏ giọng nói: "Đại ca, con nhỏ này, chúng ta không thể đυ.ng vào được đâu."
Mặt mày tên đầu trọc xa sầm, giọng điệu cọc cằn mang theo sự không kiên nhẫn: "Còn mẹ mày, đang giỡn mặt với tao đấy à, cái gì mà không thể động vào được, ở đây…không có ai mà ông đây không đυ.ng vào được hết, nếu tụi mày không lên thì để tao." Dứt lời, hắn liền muốn đi về phía Tô Giai Kỳ.
Tên tóc đỏ sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, vội kéo hắn lại, gấp gáp nói: "Là thật đấy đại ca, con nhỏ tóc vàng đó là con gái duy nhất của Tô gia, gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, nếu chúng ta mà dám đυ.ng vào, dù chỉ là một sợi tóc của cô ta, Tô gia sẽ khiến chúng ta trực tiếp bay màu luôn đó."
Nghe tới Tô gia, thân thể tên đầu trọc lập tức cứng ngắc như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn Tô Giai Kỳ đứng phía đối diện, đôi chân run rẩy không dám bước tiếp, sắc mặt cũng chuyển sang tái mét.
Hắn dơ tay lên đập vào đầu hai tên đàn em đứng bên cạnh, hiện tại cũng có dáng vẻ giống hắn: "Con mẹ tụi mày, sao không nói sớm, hai đứa tụi mày muốn hại chết tao đúng không hả?"
Thấy cảnh này, trên đầu Tô Giai Kỳ và Triệu Tử Hy hiện lên một cái dấu chấm hỏi to đùng.
Mấy tên này đang làm cái trò gì vậy?
"Ui da…" Tên tóc đỏ xoa đầu, vẻ mặt khóc không ra nước mắt: "Em cũng vừa mới biết mà đại ca, tụi em cũng chỉ nghe qua tên của tiểu thư Tô gia thôi, chứ có thấy mặt cô ta bao giờ đâu."
Tên mặc áo sơ mi hoa gật đầu phụ họa: "Đúng đó đại ca, ai mà biết được Tô tiểu thư thân phận cao quý này lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ."
Tô Giai Kỳ vẻ mặt không kiên nhẫn, cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ: "Nè, mấy người thì thầm to nhỏ cái gì mà lâu thế? Chừng nào mới lên đây? Đừng có mà lãng phí thời gian của lão nương." Cô khởi động cổ tay, đang định đi về phía bọn họ.
Vẻ mặt ba tên côn đồ lập tức thay đổi.
Tên đầu trọc vỗ lên cái đầu trọc lóc của mình, giống như chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng: "Ai nha, đột nhiên tao nhớ ra trước khi rời khỏi nhà, tao còn chưa tắt bếp, không hay rồi, tao phải về nhà liền, nếu không sẽ xảy ra hoả hoạn mất."
Tên mặt áo sơ mi hoa cũng làm như sựt nhớ tới cái gì, lập tức nói: "Đúng rồi đại ca, em cũng quên mất một chuyện, hôm nay là sinh nhật của bạn gái em, em phải nhanh chóng quay về mua quà cho nó, nếu không nó sẽ xé xác em mất."
Tên tóc đỏ cũng phản ứng nhanh nhạy, chỉ chốc lát đã bịa ra được một lí do: "Hai người nhắc em mới nhớ, hôm nay là ngày giỗ của bà cố nội em, em phải về quê thắp nhang cho bà ấy."
Tên đầu trọc liền vẫy vẫy tay với Tô Giai Kỳ và Triệu Tử Hy, nở nụ cười gượng gạo: "Ha ha…tụi anh có việc phải đi trước, không thể ở lại chơi với hai em được, tạm biệt nhé."
Chưa dứt lời, ba tên côn đồ đã nhanh chóng kéo nhau chạy mất dạng, chỉ để lại tàn ảnh và làn khói bụi bay mịt mù.
Tô Giai Kỳ: "…"
Triệu Tử Hy: "…"
Mí mắt Tô Giai Kỳ điên cuồng co giật.
Mấy tên này bị đứt phải cọng dây thần kinh nào à? Cô còn chưa ra tay, sao mà chạy hết rồi. Chưa chiến đã lâm trận bỏ chạy, thật vô dụng. Làm côn đồ sao một chút cốt khí cũng không có vậy?
Nếu ba tên côn đồ mà biết được suy nghĩ của cô, sẽ không chút do dự trả lời: "Mạng không còn thì cần cốt khí làm con mẹ gì."
Tô Giai Kỳ xoay người lại, nhìn Triệu Tử Hy ngồi dưới đất, lạnh nhạt hỏi: "Không sao chứ?"
Triệu Tử Hy hồi phục tinh thần, đôi lông mi dài rũ xuống che đi thần sắc phức tạp trong mắt, cô chỉ hạ giọng nói: "Không sao." Liền ráng chống thân thể đứng dậy.
Đột nhiên một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn xuất hiện trước mặt Triệu Tử Hy, khiến cô hơi ngẩn ra.
Tô Giai Kỳ có chút không kiên nhẫn: "Còn ngơ ra đó làm gì? Tôi không rảnh ở đây lãng phí thời gian với cậu."
"À…Ừm…" Triệu Tử Hy lấy lại tinh thần, vội dơ tay lên định nắm lấy tay cô.
Bỗng nhiên có một bóng người lao tới, hất văng cánh tay Tô Giai Kỳ, lực đạo mạnh đến mức suýt làm cánh tay cô trật khớp.
Vẻ mặt Cố Tử Trạch tràn ngập lửa giận, đứng chắn trước người Triệu Tử Hy, dùng giọng điệu lạnh băng nói với cô: "Tô Giai Kỳ! Cô thế mà còn muốn hại Tiểu Hy, tôi sớm đã nói với cô, dù cô có giở thủ đoạn gì, thì tôi cũng sẽ không để mắt tới loại người như cô, cô mau bỏ cái ý nghĩ đó đi."
Triệu Tử Hy hoàn toàn không kịp phản ứng, trước sự xuất hiện đột ngột của hắn.
Tô Giai Kỳ đang xoa xoa cánh tay, lại nghe loại lời thoại mất não này của nam chính, trán cô nổi gân xanh.
Sắc mặt cô lạnh tanh nói: "Tôi cảm thấy đầu óc Cố thiếu gia bệnh không hề nhẹ đâu, khiến nghị anh nên đi khám bệnh tâm thần, nếu không sẽ gây tác hại tới những người xung quanh đấy." Dứt lời liền xoay người định rời đi.
Biểu cảm Cố Tử Trạch từ kinh ngạc chuyển sang nổi giận: "Cô…"
Hắn chưa kịp nói gì, đã thấy Tô Giai Kỳ giống như nhớ cái gì đó, quay lại nhìn hắn.
"À… đúng rồi, còn một việc nữa…" Tô Giai Kỳ mỉm cười.
Cố Tử Trạch thấy nụ cười chứa đựng sự âm hiểm của cô, cả người lạnh toát, trong lòng cũng dâng lên cảm giác không lành.
Quả nhiên giây sau, hắn thấy cô dơ nắm tay lên, hướng về phía gương mặt hắn đánh tới.
Cố Tử Trạch cả kinh, theo bản năng muốn nghiên đầu tránh đi, nhưng tốc độ Tô Giai Kỳ cực kỳ nhanh, không cho hắn có nửa điểm khả năng né tránh, chuẩn xác đấm vào mắt phải của hắn.
Bụp
"A…" Cố Tử Trạch đau đớn rên lên một tiếng, hắn dơ tay che con mắt phải của mình, phẫn nộ chửi ầm lên: "Con bà nó, Tô Giai Kỳ!!! Cô bị điên à, cô thế mà dám đánh tôi…"
Tô Giai Kỳ ưu nhã thu tay lại, lười nghe hắn nói nhảm, trực tiếp cắt ngang: "Có gì mà không dám, anh cho rằng mình là hoàng đế à, ai cũng phải cung phụng nịnh nọt lấy lòng anh chắc, cú đấm này coi như trả lại cái hất tay khi nãy." Cô hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.