Xuyên Vào Truyện Do Con Bạn Thân Viết

Chương 8: Bất đắc dĩ ra mặt

Không để ý đến cơn đau trên người, Triệu Tử Hy ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cất giọng mờ mịt truy vấn: "Tại sao?"

Từ lúc vào trường này, cô chỉ muốn chuyên tâm vào việc học, chưa từng chủ động gây sự hay đắc tội với bất cứ ai, rốt cuộc thì tại sao mấy người này cứ liên tục tìm cô gây phiền phức chứ.

Cô thật sự không hiểu nổi!

Nữ sinh cao ráo nhìn vẻ mặt của Triệu Tử Hy, dường như hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì, cô ta nở nụ cười ác ý, giải đáp nghi hoặc cho cô: "Là bởi vì mày đã đắc tội Tô tiểu thư nha…"

Tô Giai Kỳ trong phòng vệ sinh nghe câu này, cả người đều bất ổn, trong lòng có dự cảm không lành.

Quả nhiên giây sau, cô nghe cô ta nói tiếp: "Ai bảo mày câu dẫn nam thần chứ, khắp Giang Thành ai mà không biết Cố thiếu là vị hôn phu của Tô tiểu thư, mày dám đánh chủ ý lên vị hôn phu của cô ấy, đương nhiên cô ấy sẽ không tha cho mày." Nhớ tới lời dặn của vị tiểu thư kia, cô ta bổ sung thêm: "Bọn tao chính là do cô ấy phái tới để giáo huấn mày đấy."

Sắc mặt Triệu Tử Hy dần dần trầm xuống: "Ý mấy người là…những chuyện mấy cô đã làm với tôi suốt thời gian qua, cô ta là người chủ mưu sai khiến sao?!"

Trong lòng cô cười giễu cợt.

Quả nhiên, cô nói mà…làm sao mà cô ta dễ dàng buông tha cho cô như vậy, thì ra là có chủ ý này.

Cô không tài nào hiểu nổi mạch não của vị Tô tiểu thư này, rõ ràng Cố thiếu gia kia mới là người luôn bám lấy quấy rầy cô, sao cô ta cứ đổ hết lên đầu cô thế.

Cô đã giải thích rất nhiều lần, nhưng cô ta không chỉ không tin, còn khăng khăng nói cô quyến rũ vị hôn phu của mình, một chút cũng không nói đạo lý.

Đã thế, lần trước nhân lúc cô không chú ý, cô ta liền nhốt cô vào nhà kho khóa cửa lại. Nếu không phải có hội trưởng tình cờ đi ngang qua, cứu cô ra ngoài thì không biết cô sẽ như thế nào.

Cô chỉ muốn học hành tử tế mà thôi, tại sao mấy người này không để cô yên chứ?

Ánh mắt Triệu Tử Hy dần dần tối lại, trong lòng bắt đầu dâng lên một tia căm hận.

Tô Giai Kỳ lúc này như ngồi trong đống lửa, nằm trong đống than, cô thừa biết đám người này không phải do nguyên chủ phái tới.

Nguyên chủ bắt nạt hãm hại nữ chính là sự thật, nhưng chưa từng sai người khác làm, cô ta trước giờ đều là tự mình ra tay, cho nên mỗi lần bị phát hiện, đều không có đường chối cãi.

Đối với việc này, Tô Giai Kỳ cũng thật sự cạn lời.

Với thân phận tiểu thư Tô gia, nguyên chủ muốn nữ chính sống không yên ổn trong ngôi trường này chỉ cần một câu nói, nhưng năm lần bảy lượt, cô ta cứ thích tìm đường chết, trực tiếp tự mình ra tay, rồi để người ta nắm thóp. Cho nên, cô chửi cô ta ngu xuẩn không chịu nổi, cũng không sai.

Về phần ai mượn danh nghĩa của nguyên chủ, đối đầu bắt nạt nữ chính khắp nơi, Tô Giai Kỳ không cần động não cũng biết, còn ai vào đây, ngoại trừ nữ phụ pháo hôi Phương Gia Tuyền nữa chứ.

Nhưng chuyện quan trọng trước mắt, không phải tìm cô ta tính sổ, mà là làm sao để nữ chính không nghĩ mấy người này là cô phái tới và âm thầm liệt cô vào danh sách cần trả thù.

Nếu mà bây giờ bị nữ chính ghim, cho dù cô có cách xa và thật sự không làm gì đi chăng nữa, thì trong tương lai cũng sẽ bị nữ chính trả thù, như vậy cô chính là oan không chỗ để nói a.

Nữ sinh cao ráo nhìn Triệu Tử Hy trầm mặc không nói chuyện, xung quanh người như bao quanh một tuần áp xuất thấp, không hiểu sao sống lưng cô ta đột nhiên lạnh toát, để xua đi tia quái dị trong lòng, cô ta cười lạnh một tiếng: "Cô muốn trách thì trách Tô đại tiểu thư kia đi, chúng tôi cũng chỉ theo lệnh làm việc mà thôi." Dứt lời liền ra hiệu cho hai nữ sinh: "Lên tụi bây, giáo huấn cho nó một trận, còn phải đi báo cáo với Tô tiểu thư nữa."

Ba người định tiến lên túm Triệu Tử Hy.

Đột nhiên "rầm" một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh kế bên bật mở ra. Khiến động tác của ba nữ sinh nhất thời đình chỉ.

Tô Giai Kỳ bước ra, khoanh tay dựa lưng vào cánh cửa, nhìn ba nữ sinh với vẻ mặt cười như không cười, cất giọng lạnh băng: "Không cần đi tìm tôi báo cáo, tôi đã ở đây rồi này."

Nghe tiếng nói, bốn người đồng loạt xoay qua nhìn.

Tâm trạng vốn đang u ám của Triệu Tử Hy, bị sự kinh ngạc và bất ngờ thay thế.

Ba nữ sinh khi thấy Tô Giai Kỳ xuất hiện, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như quỷ.

Nữ sinh cao ráo khi nãy còn ngang ngược phách lối, giờ thì biểu cảm trở nên hoảng loạn, cất giọng lắp bắp hỏi: "Tô…Tô tiểu thư, sao cô lại ở đây?

Tô Giai Kỳ bị câu hỏi này của cô ta, làm cho tức cười: "Đây là nhà vệ sinh nữ, sao tôi không thể ở đây? Hay là nói tôi không nên xuất hiện vào lúc này."

Nữ sinh cao ráo cứng họng, không thể phản bác lại.

Tô Giai Kỳ nhướng mày, hứng thú nhìn bộ dáng như con rùa rụt cổ của ba nữ sinh, cười nhạt một tiếng: "Sao không nói nữa? Chẳng phải lúc nãy các cô nói là muốn tìm tôi báo cáo công tác sao? Tôi đã ở đây rồi này, sao lại không nói lời nào thế?" Cô liền chuyển giọng lạnh lùng, nhếch môi cười khẩy: "Nếu không phải chính tai nghe thấy, tôi còn không biết rằng, thế mà có người dám mượn danh nghĩa của tôi, để giáo huấn người khác đấy."

"Tô Giai Kỳ tôi xưa nay chán ghét ai, sẽ trực tiếp tự mình ra tay, còn cần phải nhờ mấy đứa tép riu như mấy cô chắc." Thật ra câu này, cô cố ý nói cho nữ chính nghe.

Thông qua câu miêu tả trong truyện, cô biết được nữ chính rất thông minh và nhạy bén, chắc chắn sẽ hiểu được lời ám chỉ của cô.

Quả nhiên, Triệu Tử Hy nghe xong, sắc mặt có chút thay đổi, cô ngẫm nghĩ lại thì phát hiện lời Tô đại tiểu thư này nói không sai.

Mỗi lần chạm mặt, cô ta đều trực tiếp ở trước mặt mọi người diễu cợt trào phúng cô, thậm chí ra tay động thủ. Hãm hại cũng không lén lút mà vô cùng trực tiếp, ví dụ như chuyện nhà kho lần trước. Mỗi lần ra tay, cô ta không hề sợ hãi hay cố kỵ mà để cho cô và mọi người biết được. Đơn giản vì có Tô gia chống lưng.