Nàng mang theo chiếc làn cũ, và bắt đầu hành trình khám phá khu rừng. Nàng đi qua những tán cây rậm rạp, những con suối chảy róc rách. Nàng hái những cọng rau dại tươi ngon nhất, và nhặt nhạnh những quả mọng chín mọng.Sau một hồi lang thang, Kim Ngân tìm thấy một con cá đang mắc kẹt ở tảng đá bên bờ suối. Nàng vội vàng nhặt con cá lên, và vui mừng vì đã tìm được thức ăn ngon cho con mèo. Nàng cẩn thận cất con cá vào giỏ, và nhanh chóng quay trở về miếu hoang.
Khi Kim Ngân trở về miếu hoang, nàng gọi con mèo nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Nàng đi quanh miếu, tìm kiếm trong từng ngóc ngách, nhưng vẫn không thấy con mèo đâu. Nàng lo lắng tột độ, vì con mèo là người bạn duy nhất của nàng trong chốn hoang vắng này.
Cả đêm hôm đó, Kim Ngân không thể chợp mắt. Nàng nằm thao thức trên nền đất, nhớ về con mèo và lo lắng cho số phận của nó. Nàng thầm cầu nguyện cho con mèo được bình an và sớm quay trở về với nàng.
Mấy ngày hôm sau, nàng không ngừng tìm kiếm con mèo nhưng đều vô vọng, con mèo đã biến mất thật rồi. Chỉ mong là nó đã tìm được nhà của nó nên không trở lại.
Nỗi buồn mất mát con mèo vẫn luôn đeo đẳng Kim Ngân, nhưng nàng biết rằng mình không thể mãi chìm đắm trong đau khổ.
Nàng cần phải mạnh mẽ hơn, cần phải tìm kiếm một hướng đi mới cho cuộc đời mình.
Quyết tâm thay đổi cuộc sống, Kim Ngân bắt đầu tìm kiếm thông tin về các môn phái tu tiên.
Nàng bắt hỏi han những người đi ngang qua miếu hoang về những nơi tu hành cũng như tìm hiểu thông tin khi đi qua chợ.
Sau nhiều ngày tháng miệt mài nghiên cứu, Kim Ngân cuối cùng cũng tìm được thông tin về kỳ thi tuyển chọn vào Thanh Vân Môn - một trong những môn phái tu tiên lớn nhất và uy tín nhất thiên hạ.
Tin tức về kỳ thi tuyển chọn vào Thanh Vân Môn như một tia sáng le lói trong cuộc sống tăm tối của Kim Ngân. Nàng nhận ra đây chính là cơ hội để thay đổi số phận, để bước vào một thế giới mới mẻ và đầy hứa hẹn. Dù có đậu hay không thì nàng cũng phải thử, vì không còn gì để mất nữa rồi.
Nhưng nàng biết rằng để đến được Thanh Vân Môn tham gia kỳ thi tuyển chọn, nàng cần phải có đủ tiền cho lộ phí.
Nàng không có tiền tiết kiệm, cũng không có người thân nào có thể giúp đỡ. Tuy nhiên, nàng không hề nản lòng. Nàng quyết tâm vượt qua thử thách này bằng chính sức lực của bản thân.
Kim Ngân bắt đầu làm việc cật lực để kiếm tiền. Nàng nhận làm mọi công việc mà nàng có thể tìm được, từ việc đồng áng, chăn nuôi gia súc đến rửa chén bát thuê. Nàng làm việc không kể ngày đêm, bất chấp mọi khó khăn và gian khổ.
Cô gái nhỏ vốn đã đen gầy lại càng đen gầy hơn, cộng thêm lông mày và mái tóc cháy xem từ lần trước thật là thảm không thể tả.
Nhìn Kim Ngân trong bộ dạng này, ai cũng bật cười vì sự hài hước vô tình của nàng. Tuy nhiên, sau tiếng cười, họ đều cảm thấy thương cho cô gái nhỏ. Nàng đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ.
Cô gái nhỏ được nhắc đến với mái tóc rối bời cháy xém và đôi mắt to tròn lấp lánh, đang say sưa đếm từng đồng xu cũ kỹ. "Một xu, hai xu, ba xu… một trăm xu, một trăm lẻ một xu, một trăm lẻ hai xu", giọng nàng vang vọng trong căn miếu hoang lạnh lẽo. Kho báu của Kim Ngân tuy khiêm tốn, chỉ vỏn vẹn vài trăm xu, nhưng với nàng, đó là cả gia tài. Mỗi đồng xu đều chứa đựng biết bao mồ hôi, nước mắt và sự kiên cường của cô gái bé nhỏ. Mỗi ngày nàng ăn rau dại, quả chín hoặc ăn đồ thừa của quán ăn để no bụng. Thi thoảng, Kim Ngân được những người nông dân tốt bụng cho ít củ khoai lang quá lứa từ cánh đồng.