Kế Hoạch Cứu Vớt Pháo Hôi

Chương 14: Thiên kim thật giả

Trong ánh mắt trông mong Lý Bổn Toàn có chút ngốc ngốc, nhưng nghĩ đến về sau có càng nhiều tiền hơn ông ta lại cường ngạch nghẹn lại.

Chỉ nghe Tịch Lãng tiết tục biểu diễn: “Đáng tiếc, vốn dĩ là muốn đến cho các người chút tiền, nhưng các người lại tự mình không muốn, bây giờ cái gì cũng không có, sau này cũng càng không có, các người nếu còn đi làm phiền tiểu thư, đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Lý Bổn Toàn nghe thấy, ông ta bây giờ không nhận không phải vì sau này có được nhiều hơn sao?

“Nó dám? Người quên đi thân phận của mình không phải là chúng tôi, là nó, còn thật sự xem mình là tiểu thư à, còn không biết trong người chảy máu của ai? Còn nữa, nếu như không phải là vợ tôi năm đó lén lút đổi nó, nó có thể trả qua cuộc sống tốt như vậy sao? Vong ân phụ nghĩa.....”

Sắc mặc Trâu Nha vốn dĩ đã xám ngoắc lập tức chết ngắc, Tịch Lãng lại cười như không cười, cũng không để ý Lý Bổn Toàn hùng hổ mắng người chỉ nhìn chằm chằm Trâu Na.

“Thì ra là cố ý đổi con à?” Tịch Lãng nhướng mày, miệng lưỡi lại không ngoài ý muốn.

Cả người Trâu Na vốn đã lạnh ngắt, lúc này lập tức cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ đầu đến chân, Lý Bổn Toàn hùng hổ mắng người cũng ý thức được mình nói cái gì cứng đờ đứng ở đó.

“Các.....các người....” cmn đang đùa giỡn bọn họ sao?

Tịch Lãng cười: “Quên không nói, tôi tên Tịch Lãng, vị bên cạnh là Tịch Mẫn Khanh, là........anh trai của bạch nhãn lang trong miệng mấy người.” Tịch Lãng chỉ chính mình: “Anh ruột.”

Họ Tịch.......anh trai.

Xong rồi, trong lòng hai vợ chồng đồng thời có một suy nghĩ này, nhất là Trâu Nha chỉ cảm thấy một trận choáng váng, một bộ dáng có thể tắc thở bất cứ lúc nào.

“Tịch......Tịch......các người, các người biết cả rồi?” Lý Bổn Toàn lắp bắp nói.

Tịch Lãng nhếch miệng cười: “Đúng vậy, biết cả rồi.”

Vốn dĩ là muốn trêu đùa hai người này, nhưng Tịch Lãng nhìn dáng này của hai người này lại mất đi hứng thú, vì thế anh dứt khoát nói ra.

“Chúng tôi không chỉ biết rồi, em gái tôi cũng được tìm về, bây giờ đang ở em ấy hẳn là đang ở nhà họ Tịch hưởng thụ đãi ngộ của đại tiêu thư, còn về con gái mà các người lén lút đuổi qua, chỉ cần cô ta đồng ý, nhà họ Tịch vẫn như cũ có thể nuôi dưỡng cô ta, nhà họ Tịch nhà lớn nghiệp lớn, nuôi thêm một cô con gái cũng không sao cả.”

“Còn về các người,” Tịch Lãng nói đến đây biểu tình trở nên lạnh lẽo, anh cười lạnh nói: “Vốn dĩ là tính đưa các người vào tù, không chỉ lừa gạt tình cảm cả nhà tôi, còn để em gái tôi chịu khổ nhiều năm như vậy, đây là phạm tội biết không? Có điều, bây giờ xem ra cũng không cần thiết nữa.”

Tịch Lãng vừa thay đổi bộ dáng lười nhác tùy ý khi nãy, ánh mắt sắc bén biểu tình trở nên lạnh lẽo, Lý Bổn Toàn bị khí thế nào dọa sợ đến mức nhất thời quên đi phản ứng.

Tịch Mẫn Khanh đứng bên cạnh lập tức rừng mình trong lòng, hắn đột nhiên sinh ra một tia nghi ngờ với nguyên nhân Tịch đại thiếu theo tới đây.

Cho nên kỳ thật.......thì ra không phải là vì hắn, ma xui quỷ khiến, vào lúc này, Tịch Mẫn Khanh cũng không biết tại sao hắn lại sẽ suy nghĩ đến thất thần như vậy, thế mà lại cảm thấy có chút thất vọng là như thế nào?

Trâu Na hòa hoãn lại lại có chút không cam lòng: “Đây.....đây cũng là ý của Mộng Mộng?”

Nhân cha mẹ có tiện, không nhận bọn họ, cũng mặc kệ bọn họ không quản? Nhưng nhận hay không nhận bà ta cũng không sao cả, bà ta cũng không hy vọng xa vời Tịch Mộng sẽ lo cho bà ta, nhưng còn con trai thì sao? Nó cũng không thể không quản thằng bé!

“Trâu nữ sĩ bà cảm thấy thế nào?” Tịch Lãng hỏi ngược lại.

Trâu Na chỉ cảm thấy là đáp án chắc chắn, đáy mắt xám u tối lướt qua một tia không cam lòng cùng hận ý, sau đó cả người trở bên phẫn nộ: “Nhưng nó đã đồng ý với tôi!”

Trong lòng Tịch Lãng và Tịch Mẫn Khanh đồng thời nhạy dựng, lời này nghe ra......có chút gì đó không đúng.

“Tịch Mộng đồng ý gì với bà?” Tịch Lãng kìm nén nghi vấn trong hỏi hỏi tiếp.

“Nó đồng ý với tôi mua nhà cho Thiên Tứ ở thành phố C, còn xắp xếp công việc cho thằng bé, nó không thể không quan em trai nó, Thiên Tứ là em trai ruột của nó mà.”

Trâu Nha gào rống lên, vốn dĩ cho rằng cho dù bản thân mình chế đi cũng không có tiếc nuối, bởi vì con trai bà ta không yên lòng nhất đã có chỗ dựa, còn cho rằng nửa đời sau thằng bé sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc, kết qua bây giờ Tịch Mộng lại đổi ý, mặc kệ?

Không, bà ta chết cũng không nhắm mắt!

Tịch Mẫn Khanh im lặng, Tịch Lãng lập tức trào phúng cười ra tiếng.

Cha mẹ ruột còn có thể không cần, em trai ruột tính là cái gì?

Tịch Lãng cảm thấy bản chất con người cũng rất phức tạp.

Liền nói như Trâu Na, năm đó ngoài ý muốn biết được thân phận giàu có hiển hách của vợ chồng Tịch Hạ Xuyên, lợi dụng chức vụ tiện lợi của mình nhân tâm đổi con gái mình vừa sinh hạ đi, ước nguyện ban đầu kỳ thật chỉ là muốn thay đổi vận mệnh của con gái, để con gái được sinh sống trong cuộc sống giàu sang, hưởng thụ đã ngộ tốt, ít nhất là như trong nguyên tác đã viết.

Từng ấy năm bà ta vẫn luôn giữ kín chuyện này, chỉ sợ cho dù là người chồng chung chăn chung gối với bà ta mỗi ngày cũng không tiết lộ nửa điểm, nhưng có thể thấy bà ta cũng không phải là không có tình thương, nhưng khi con trai bà ta cần bà ta liền không hề do dự mà nhào tới, cũng không ngần ngại mà hút khô.

Bản thân bà ta cũng là nữ tử, rồi lại hãm sâu vào tư tưởng trọng nam kinh nữ không bò dậy nổi, đúng là rất châm chọc.

Lại nói đến nữ chính, Tịch Lãng kỳ thật hiểu rất rõ ai cũng không có đơn thuần như vậy, huống hồ là một thiên kim tiểu thư lớn lên trong hào môn, được bảo hộ có tốt thế nào cũng không đến bước đơn thuận đến ngốc bạch ngọt, hơn nữa đối mặt với sự lựa chọn như vậy, một bên là thân phận hào môn giày có, cộng thêm 18 năm thân tình sâu đậm, bên kia là cha mẹ ruột xa lạ, không chỉ có thói quen tam khác một trời một vực mới mình, còn là lòng tham không đáy hút máu cô ta, là người thì cũng biết nên chọn bên nào.

Cho nên Tịch Lãng cũng không có bao nhiêu thành kiến với Tịch Mộng, cũng chỉ là không có bao nhiêu lòng thiện tâm mà thôi.

Nhưng làm anh bất ngờ là, thì ra nữ chính lại gặp riêng Trâu Na.

Nói thế nào nhỉ, bất ngờ, cũng không hoàn toàn bất ngờ.

Mặc dù rất rõ nữ chính lựa chọn như vậy không có gì đánh trách, nhưng bị cô ta giả vờ vô tội mà bị ghê tởm đến là có thật.

Không ai thích bị lừa gạt không phải sao?

Tịch Lang càng lo lắng cho Tịch Mẫn Khanh hơn, dù sao anh biết hắn đặt nữ chính vào một vị trí rất quan trọng, nhưng làm Tịch Lãng bất ngờ là, thần sắc Tịch Mẫn Khanh rất bình tĩnh, đến tiến độ hắc hóa cũng chỉ là dao động nho nhỏ rồi khôi phục lại như thường, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của anh.

Có điều trước mắt không phải là thời điểm quan tâm đến cái này, nên nói thì cũng đã nói không sai biệt lắm rồi, Tịch Lãng cũng không muốn phí lời với hai người này.

“Tịch Mộng đồng ý cái gì mới bà bổn thiếu gia không biết, cũng không quan tâm, nên nói thì bổn thiếu gia đã nói rõ rồi, nếu như hai người muốn thể nghiệm cảm giác của còng tay bạc, muốn đi vào nhà tù ngồi xem, thì cứ đến nhà họ Tịch mà nháo loạn.”

Tịch Lãng nói xong cho Tịch Mẫn Khanh một ánh mắt, chuẩn bị chạy lấy người.

Trâu Na có chút vội vàng, “Nó sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Lấy chút tiền đối với nó mà nói tính là cái gì? Không có tôi nó có thể sống những ngày tháng như vậy sao khụ khụ......chỉ là muốn nó chăm sóc cho em trai mà thôi......cho dù là nói nó nuôi dưỡng cho Thiên Tứ cả đời cũng là nên làm khụ khụ khụ.....”

Tịch lãng cũng lười để ý tới, nghe xong cảm thấy ô nhiễm lỗ tai.

Tịch Mẫn Khanh cũng đen mặt đi theo phía sau anh, lại không ngờ Lý Bổn Toàn vừa mới bị Tịch Lãng đá đột nhiên nhào tới, mắt thấy sắp bắt được Tịch Mẫn Khanh đi phía sau.

“Không được đi, các người không được đi, tiền đâu? Trả tấm thẻ vừa nãy cho tôi.....”

Ngay khi móng vuốt của ông ta sắp bắt được Tịch Mẫn Khanh, Tịch Mẫn Khanh linh hoạt tránh sang một bên, đồng thời dưới chân vướng một cái, cả người Lý Bổn Toàn liền hướng về phía Tịch Lãng.

Tịch Lãng xoay người nâng chân lên đá ông ta sang một bên, động tác giống như là đá một bao tải dơ bẩn vậy.

Động tác hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.

Lý Bổn Toàn đau đến kêu to, Tịch Lãng khẽ cúi người lạnh lùng nói: “Thẻ nào? Ông không phải là không muốn sao? Tôi đã hỏi ông những hai lần.”

“Mày lừa lão tử!” Lý Bổn Toàn giận dữ, “Đó là tiền con gái tôi đưa cho tôi.”

Tịch Lãng cười lạnh: “Người thì gầy gầy như vậy, mặt mũi lại rất lớn nhỉ, ông có từng nuôi con gái ông một ngày không? Trâu nữ si còn có ân tình mang thai 9 tháng 10 ngày, ông tính là cái thứ gì? Tôi nói lại lần nữa, là chính ông không muốn, còn nữa,” Tịch Lãng nheo mắt, đến Tịch Mẫn Khanh ở phía sau hai bước cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, “Nếu như dám chọc đến bản thiếu gia, tôi sẽ kiện mấy người trộm em gái của tôi, đó là phải ngồi tù đó.”

Tịch Lãng nói xong lại như thiếu gia ăn chơi trác táng mỉm cười: “Có tin tôi sẽ để cả nhà các người cùng đi vào không? Bao gồm cả người mẹ già của ông ngày ngày bắt nạt em gái tôi, làm cả nhà ông đời này cũng không ra khỏi đó được.”

Lý Bổn Toàn run lên, ông ta thật sự rất sợ, nhưng dụ hoặc của tiền tài đối với ông ta quá lớn, nhất là tiền rõ ràng đã đến tay rồi, lại nghĩ sau này có thể cũng không lấy được, ông ta nào có quan tâm được nhiều như vậy.

Tịch Lãng nói xong cùng Tịch Mẫn Khanh đi ra ngoài, lúc này sắc trời càng tối sầm, bên ngoài nhà Lý Bổn Toàn không biết đã tụ tập mấy đại thẩm đại thím xem nháo nhiệt từ khi nào, có lẽ là nhìn thấy hai tiểu tử không dễ chọc xuất hiện trong thôn, lại từ gần đây chạy đến xem náo nhiệt.

Hai người vừa nhấc chân ra ngoài, Lý Bổn Toàn thế mà bỏ lên từ trong phòng vọt ra, đuổi theo Tịch Lãng muốn tím lấy quần áo anh.

“Không được di, đó là tiền của tôi, là tôi......”

Tịch Lãng cũng không khách khí, nâng chân lên lại đá qua, Lý Bổn Toàn vốn dĩ đã gầy nhỏ, lập tức bị Tịch Lãng đá bay 3 mét.

Lão thái thái vốn dĩ đứng ngoài cửa nói chuyện với hàng xóm vừa nhìn thấy con trai bị đá bay lập tức thét chói tai một tiếng xông tới.

“Trời ạ ở thằng nhóc chết tiết từ đâu đến, a a nhanh......con trai tôi a......nhanh ngăn bọn họ họ......đánh người rồi! Người đâu gϊếŧ người rồi!” Lão thái tháo dường như kẻ điên kêu gào loạn xạ.

Lý Bổn Toàn lúc này mới thấy ở cửa nhà mình đứng rất nhiều người, lập tức che ngực lại nói với bọn họ: “Nhanh.....nhanh đi gọi người, hai người này cướp tiền của nhà tôi, nhanh......”

Mọi người còn đang ngơ ngác, chưa từng nhìn thấy tiểu tử nào anh tuấn như vậy, còn vừa đến là hai người, vừa nãy còn nhãn rỗi không biết có phải là bạn trai của con gái nhà họ Lý không, vừa nhìn thấy liền đá bay Lý Bổn Toàn, nhất thời mọi người cũng quên phản ứng.

Thẳng đến khi nghe thấy Lý Bổn Toàn kêu gào cầu cứu, lại còn có chuyện này, vừa đánh người vừa cướp tiền, hơn nữa còn đánh đến trong nhà người ta? Này sợ là giống như bà nội Lý Thu Đình nói, là bạn bè không đứng đắn mà Lý Thu Đình kết giao ở bên ngoài.

Lập tức có vài đại thẩm hoảng loạn chạy về nhà đi gọi người, những người khác không nói hai lời xông về phía hai người Tịch Lãng vây lại.

Tịch Mẫn Khanh vốn dĩ đứng ở phía sau Tịch Lãng, mắt nhìn thấy nhiều người vây lên, hắn theo bản năng đứng lên trước chắn cho anh, ánh mắt sắc bén.

Chớp mắt đã một mảnh hỗn loạn, Tịch Lãng cũng không ngờ lại là cục diện này, mấu chốt trước mặt đều là đại thẩm lão thái thái, anh cũng không thể từng cước từng cước đá ngã được?

Vì thế nhất thời càng khó thoát thân, hơn nữa rất nhanh, những người đó đã về nhà gọi đến mười mấy lão hán tử trong thôn toàn bộ đuổi đến sân nhà Lý Tổn Toàn, nghe được tin tức còn không ngừng đuổi tới nơi này.

Vì thế chỉ trong chớp mắt, hai người đã bị một đám thôn dân vây tầng trong tầng ngoài ở trong sân nhà Lý Bổn Toàn.

Được rồi, lần này thật sự là tiêu rồi.