Chương 23
Sẽ không ai từ chối rời khỏi hành tinh mà đám trùng tộc đang kéo đến xâm lược cả.
Khi Dư Thập Nhất nghe thấy điều này, cô cảm thấy cũng không hẳn là sai.
“Ừm."
Trùng tộc mà cô gặp trên đường đa số đều là động vật giáp xác, và về cơ bản chúng có thể ăn được. Không biết sau này liệu cô có gặp lại nhiều trùng tộc như vậy hay không nên Dư Thập Nhất quyết định tích trữ nhiều hơn.
Cô dự định sẽ làm một chiếc tủ đông bảo quản đồ tươi sống một thời gian rồi đi mua một chiếc nồi có thể nấu được những nguyên liệu này.
Tuy rằng còn chưa ăn, nhưng Dư Thập Nhất cũng đang suy nghĩ sau này làm sao để ăn được những con cua to bự này.
Nhưng Lâu Kỳ lại im lặng khi nghe Dư Thập Nhất nói điều này.
Hắn thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Dư Thập Nhất. Người bình thường không phải nên bỏ chạy ngay khi nhìn thấy đám trùng tộc sao? Huống chi, nếu hắn đoán đúng, Dư Thập Nhất hẳn là lớn lên ở hành tinh rác này.
Mặc dù Lâu Kỳ lần đầu tiên đến hành tinh rác nhưng hắn cũng biết rằng chỉ có hai loại người sống trên hành tinh rác.
Người nghèo và kẻ ác.
Dư Thập Nhất rõ ràng là kẻ nghèo.
Lớn lên trong một môi trường không nghèo nàn, không tốt đẹp lại còn vô cùng khắc nghiệt nhưng Dư Thập Nhất vẫn làm được những điều phi thường.
Lưu Kỳ không thể hiểu được.
Nhưng hắn không khuyên nhủ cô mà chỉ im lặng.
Dư Thập Nhất coi sự im lặng của hắn là câu trả lời đồng ý.
Lúc này, hai người đã có thể nhìn thấy bến cảng sáng rực rỡ, nhưng do tín hiệu bị gián đoạn nên các phi thuyền không thể định vị và rời khỏi hành tinh rác, hiện tại đều đang đậu ở bến cảng.
Từ bên ngoài không thể nhìn thấy cư dân của hành tinh rác, chỉ có những chiến hạm nhỏ và cơ giáp đậu trên sân đỗ và đang được sửa chữa.
Diện tích của K619 thực ra không hề nhỏ, nhưng hành tinh rác là nơi nghèo nàn nên chỉ có một bến đỗ cho phi thuyền và chiến hạm xuất nhập, cách khu vực trung tâm không xa. Lúc này nơi đây đã được chi nhánh quân đoàn đóng trên mặt đất bảo vệ nghiêm ngặt và được sử dụng làm căn cứ tạm thời.
Dư Thập Nhất không đến quá gần, cô thả Lâu Kỳ ra rồi rời khỏi đây trước khi radar có thể quét được cô.
Sau khi rời khỏi buồng lái ấm áp của cơ giáp, Lâu Kỳ quay trở lại bên ngoài, cảm thấy gió lạnh kèm theo mùi khói thuốc súng và mùi cháy khét, hắn nhảy lên bàn tay dang rộng của cơ giáp, sau đó lấy ra một chiếc ván bay.
Chỉ là chiếc ván bay của Lâu Kỳ hoàn toàn khác với chiếc mà Dư Thập Nhất ngẫu hứng chế tạo, màu sắc của chiếc ván bay này đẹp, đường nét mượt mà, thậm chí còn có màu đen bạc sang trọng và nhã nhặn.
“Cái này là cho cô.” Lâu Kỳ từ trong không gian quang giáp của mình lấy ra một đống đồ vật, đặt vào lòng bàn tay của cơ giáp. Cơ giáp không thể cầm bằng một tay, chỉ có thể khống chế hai tay bưng lấy.
Dư Thập Nhất nhìn qua, chúng đều là vũ khí và lá chắn bảo vệ, bên trong thậm chí còn có một bộ não quang học hoàn toàn mới.
"Bộ não quang học này là dự phòng của tôi và đã được chứng nhận. Mặc dù hiện tại không có tín hiệu, nhưng cô có thể tạm thời sử dụng nó." Lâu Kỳ đưa bộ não quang học cho Dư Thập Nhất, "Sau khi rời khỏi hành tinh rác, cô có thể sử dụng nó. Không cần lo lắng, bên trong không có ẩn giấu định vị.”
"Cảm ơn." Dư Thập Nhất vui vẻ nói.