Tô Ca hơi hoảng hốt khi thấy mình đang cầm tay nắm cửa và chuẩn bị làm động tác đẩy cửa ra, cánh cửa đã bị cậu mở ra khoảng 30 độ.
Trong lòng đầy hoang mang nên cậu không tiếp tục động tác này nữa mà chìm trong suy nghĩ của mình.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu vậy?
Tôi đang làm gì đây?
Tô Ca chỉ nhớ bản thân bị một đám yêu tinh nhỏ quấy rầy không ngủ ngon được, sao tỉnh dậy lại ở một nơi khác rồi?
Do cậu thức dậy sai cách rồi sao!
Không đúng không đúng, vào lúc này cậu bỗng nghe thấy một giọng nói.
[Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống 666 của cậu, rất vui được gặp cậu. Xin hãy giúp đỡ tôi nhiều hơn.]
Tô Ca: [Yêu tinh từ đâu chui ra vậy, dám nhờ cậu giúp đỡ. Biết cậu là ai không? Chờ đã, giọng nói này phát ra từ đâu vậy?]
666: [Nó cảm thấy ký chủ này có bệnh!]
Tô Ca cảm thấy bản thân nên bình tĩnh lại, địch nấp trong tối, cậu lại ở ngoài sáng, thế nên cậu nhẹ nhàng nói: [Ai đang nói đấy, đi ra đây rồi chúng ta nói chuyện.]
666: [Cậu có muốn tiếp nhận ký ức hay không.] Xong rồi, chẳng nhẽ người này thật sự có bệnh? Thôi kệ, tạm quan sát mấy ngày rồi tính.
Tiếp nhận ký ức? Ký ức của cậu không có vấn đề thì tiếp nhận làm gì? Tô Ca thầm nghĩ trong đầu nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, khoé môi còn khẽ nhếch lên.
[Tiếp nhận.]
Địch nấp trong tối, mình ở ngoài sáng! Phải bình tĩnh.
Nửa phút sau, học sinh ngồi trong lớp 10A13 thấy thầy giáo dạy Toán của bọn họ vẫn đứng mãi ngoài cửa, tay đặt trên then cửa rồi cứ đứng ngẩn ngơ ở đó.
Một học sinh nhuộm tóc vàng trong phòng thấy vậy, vắt chéo chân nói với học sinh nhuộm tóc hồng, mặc bộ quần áo cá tính ở bên cạnh: “Này, sao anh ta vẫn chưa vào vậy nhỉ?”
Học sinh tóc hồng lắc đầu nhỏ giọng đáp lại: “Không biết, chẳng lẽ anh ta đã biết ở chỗ đó có bẫy?” Nói xong cậu ta ngẩng đầu nhìn mấy bóng nước treo trên cửa.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là đống đinh kia sẽ chọc vỡ bóng nước.
Tóc vàng giơ tay tát vào đầu cậu ta: “Nói vớ vẩn, cho dù anh ta phát hiện ra thì mày cảm thấy anh ta sẽ làm gì được hả?”
“Nhưng…” Học sinh tóc hồng đang định nói tiếp thì bị tóc vàng trừng mắt, cậu ta sợ hãi quay về chỗ của mình.
Lúc này tóc vàng đứng bật dậy, giơ tay vuốt ngược tóc mái ra sau, thấy trong lớp có người đang nhìn mình, lòng tự trọng lập tức trào dâng. Cậu ta đập mạnh tay lên bàn, cho rằng hành động này của mình siêu ngầu, sau đó hét lớn: “Em thưa thầy, sao thầy còn chưa vào lớp ạ, bọn em chờ thầy lâu lắm rồi đấy.”
Mấy học sinh khác, người thì đang chơi điện thoại, người thì đang nói chuyện với người bên cạnh, người thì đang làm việc riêng đều nhìn về phía cậu ta.
Tóc vàng lại bị cả lớp nhìn chằm chằm, cậu ta cảm thấy hơi xấu hổ, khép chân đứng thẳng lưng.
Bên ngoài, Tô Ca đang tiếp thu ký ức không thuộc về mình, vẻ mặt hơi khác lạ.
Nghe thấy âm thanh bên trong phòng học, Tô Ca lẳng lặng thu chân đóng cửa lại.
666 đang định nhắc nhở ký chủ đừng OOC thì thấy Tô Ca ngoan ngoãn đứng ngoài phòng học với vẻ mặt ngây thơ.
666 không biết cậu định làm gì nên tạm thời không lên tiếng, nhưng ngay sau đó nó đã cảm thấy vô cùng hối hận.
Tô Ca ngoan ngoãn xắn tay áo, giơ chân đá văng cánh cửa, một tiếng động lớn vang lên, mấy quả bóng nước thi nhau rơi xuống đất.
Tô Ca lách người, làm lơ mấy quả bóng nước rơi trên đất, đi lên bục giảng trong dáng vẻ trợn mắt há mồm của đám học sinh ngồi dưới. Cậu đặt sách giáo khoa trong tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn học sinh phía dưới, gằn giọng nói: “Ai muốn nghe tôi giảng bài?”
Đám học sinh đang chìm trong nỗi khϊếp sợ cùng nhau lắc đầu.
Trời ạ, đây là thầy giáo nhát gan không dám làm gì kia đấy hả?
Mẹ ơi, ánh mắt này đáng sợ quá, anh ta đang nhìn mình, anh ta sẽ không ghim mình đấy chứ?
Hôm nay anh ta quên uống thuốc à?
…
Tô Ca đứng trên bục giảng nhìn phản ứng của học sinh thì hài lòng gật đầu.
Bắt cậu giảng bài? Đùa đấy hả?
[Ký chủ, xin cậu đừng OOC nữa.]
[Ồ? OOC thì làm sao?] Tô Ca cũng loáng thoáng hiểu được những chuyện đang xảy ra với mình, cậu bình tĩnh trò chuyện với hệ thống 666.
[Trời phạt.] Giọng nói lạnh lùng trung tính của 666 vang lên.
Trời phạt? Tao còn phạt cả trời đây! Đừng tưởng mày nói vậy thì tao sẽ sợ.
[Vậy mày cảm thấy bây giờ tao nên làm thế nào?] Tô Ca ngoan ngoãn hỏi hệ thống.
Hệ thống 666 im lặng một lúc, tự hỏi tại sao bản thân lại gặp phải tình huống tồi tệ thế này!
Tuy nhiên vì thành tích của mình, nó kiên nhẫn phân tích tình huống cho Tô Ca: [Bây giờ cậu nên cúi đầu, đỏ mắt, run rẩy khàn giọng nói xin lỗi.]
Tô Ca:…
ĐM nhà nó, ông đây không làm nữa!
Không làm, ông mày muốn về nhà, thả tao về nhà ngay.
[Không hoàn thành nhiệm vụ, không có ai gia nhập nhóm thì ký chủ sẽ không thể quay về.]
[Tao mặc kệ, tao phải quay về!]
[Tôi đã nói rồi, không thể quay về.]
[Có quay về hay không?] Tô Ca hung dữ nói.
[…Nghĩ về phần thưởng đi? Nghĩ về những ngày tháng tự do đi, cậu muốn quay về không?]
Tô Ca: [Thôi được rồi, từ từ đã, mày nói lại cho tao nghe tao nên làm gì đi.]
666: Mẹ nó, ông đây không muốn làm nữa!
Nhưng cuối cùng nó vẫn miêu tả lại cho Tô Ca nghe một lần nữa.
Và thế là, học sinh lớp 10/13 lại một lần nữa ngỡ ngàng.
Bọn họ trơ mắt nhìn chàng trai mới một giây trước còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt hung dữ như sói hoang, trong thoáng chốc đã biến thành một chú thỏ trắng tội nghiệp đứng sang một bên, còn cúi đầu trước bọn họ, cất giọng run rẩy nghẹn ngào nói: “Vô cùng xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động.”
Học sinh lớp 10A13 cảm thấy bọn họ vẫn có thể chịu đựng thêm một cú sốc nữa, ai đang đeo kính thì khẽ đẩy gọng kính, ai đang soi gương một cách tự mãn thì cất gương đi.
Các học sinh đối diện với Tô Ca đều vô thức nghiêng người sang một bên khi Tô Ca khom lưng xin lỗi bọn họ.
Bọn họ không biết vì sao phải làm như vậy, chỉ cảm thấy nếu không tránh né thì sẽ có điều gì đó khủng khϊếp xảy ra.
Tô Ca đang cúi người, nhìn thấy hành động của bọn họ, ánh mắt hơi sáng lên, cậu dựa lưng vào bảng đen theo hướng dẫn của hệ thống.
[Vừa rồi biểu hiện của tao có thể được bao nhiêu điểm?]
Tô Ca háo hức hỏi.
[…Cũng được.] Tiêu rồi, ai tới cứu nó với.
[Tôi hỏi bao nhiêu điểm!]
Tô Ca hơi không vui.
[99 điểm, thêm 1 điểm nữa e là sẽ khiến cậu kiêu ngạo.]
[Với tài năng này của tao, kiêu ngạo một chút cũng không sao.]
[…] Quỳ.
666 có linh cảm rằng kể từ giờ về sau nó sẽ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tô Ca đang định hỏi hệ thống bước tiếp theo phải làm gì, thì từ bên ngoài cửa lớp đột nhiên vang lên tiếng quát tháo nghiêm khắc khiến cậu phải rùng mình theo phản xạ.
Động tác này của cậu rất dễ làm người ta hiểu lầm.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Khuôn mặt vuông vức của chủ nhiệm và ánh mắt nghiêm túc pha lẫn lạnh lẽo khiến các học sinh bên dưới biết điều hơn một chút.
Nếu chỉ là một giáo viên thì không sao, nhưng thân phận của thầy chủ nhiệm giáo dục không phải bình thường, bọn họ không dám tùy ý chống đối.
“Thầy là giáo viên dạy toán mới đến phải không?” Thấy không khí im lặng bên dưới, sự tức giận trong mắt thầy chủ nhiệm giáo dục đã giảm bớt không ít.
Trong lòng ông cũng có chút bực bội, những học sinh ngồi đây, đứa nào mà không phải con nhà giàu chứ, có những đứa ông còn không dám đυ.ng đến.
Chẳng qua là có đôi lúc những đứa trẻ này thật sự rất quá quắt!
Nghĩ đến những thứ ở cửa rồi nhìn lại biểu hiện của Tô Ca, ông cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Ông trừng mắt liếc nhìn Tô Ca một cái với vẻ thất vọng.
Ông đã từng nghe về giáo viên này, nghe nói trước đây cậu từng dạy học ở một trường đại học và đã giúp nâng cao điểm số môn toán của học sinh trong lớp đó lên rất nhiều, vì vậy mới được nhà trường tuyển dụng.
Ai ngờ, vị giáo viên này bằng cấp không thấp, giảng dạy cũng được, nhưng tính tình thì quá nhút nhát.
Nghe thấy ông hỏi chuyện, Tô Ca nghe theo 666 nhẹ nhàng gật đầu.
“Họ Tô à?”
Tô Ca vẫn nghe theo 666 và gật đầu.
Nhưng mà thầy chủ nhiệm giáo dục lại không hài lòng: “Là một giáo viên, trước tiên thầy phải làm gương cho học sinh, thầy nhìn bản thân mình bây giờ kìa, rụt rè thế này làm sao ra dáng một giáo viên được!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục lải nhải một tràng dài, ông tự nhận là rất hài lòng, sau đó lia mắt qua những học sinh không kiên nhẫn ở dưới đang ríu rít bắt đầu nói chuyện.
Khi thấy thái độ của bọn họ đột nhiên trở nên im lặng và ngoan ngoãn, ông mới dịu giọng nói với Tô Ca: “Khi đối xử với học sinh không được quá dễ dãi, thỉnh thoảng cần nghiêm khắc một chút thì chúng mới chịu nghe lời, nếu không thì giống như thầy vậy.”
Nói xong, ông nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ: “Ngẩng cao đầu ưỡn ngực ra, phải có dáng vẻ của một giáo viên, nếu thầy cứ tiếp tục như thế này, tôi chỉ có thể nói với nhà trường yêu cầu họ suy xét đổi giáo viên khác.”
Nói xong câu cuối cùng, thầy chủ nhiệm giáo dục đã rất mất kiên nhẫn, thế nhưng nhìn thấy Tô Ca vẫn không có chút phản ứng nào, ông càng thêm tức giận, không kìm được mà cao giọng quát lớn: “Có nghe rõ chưa!”
Tô Ca nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, vất vả lắm mới có được phúc lợi đó trên cơ thể này, lại bỗng dưng bị tiếng quát lớn làm cho tỉnh giấc.
Tô Ca tức đến mức muốn gϊếŧ người.
[Bình tĩnh bình tĩnh!]
Ngay cả việc 666 sắp xếp cho cậu phải làm gì tiếp theo, lúc này tất cả đều bị cậu vứt hết sang một bên, chỉ nhớ rõ một câu.
“Vâng, tôi biết rồi, tôi bảo đảm sau này sẽ dạy dỗ bọn chúng thật tốt.” Tô Ca đột ngột ngẩng đầu lên, lớn tiếng đáp trả.
Bị hành động bộc phát của Tô Ca làm cho choáng váng, chủ nhiệm giáo dục lúng túng lau mặt, hoảng hốt gật đầu: “Đúng đúng, cứ thế đi, vậy tôi không làm phiền việc giảng dạy của thầy nữa, tôi xin phép đi trước.”
Mãi đến khi ra khỏi lớp học, trở về phòng làm việc rót cho mình một tách trà và uống xong, ông mới tỉnh táo lại.
Vậy là ông đã dạy dỗ giúp cho cậu ta hiểu rõ rồi sao?
Nghĩ như vậy, thầy chủ nhiệm gần năm mươi tuổi nở một nụ cười tươi như hoa cúc.
Quả nhiên mình vẫn có thể tiến xa hơn trên con đường giáo dục, hay là mai xin đi làm ở Sở Giáo dục nhỉ?