Xuyên Qua Thành Pháo Hôi, Còn Bị Cha Mẹ, Em Trai Và Tướng Công Nghe Thấy Tiếng Lòng!

Chương 19: Bị nhớ đến

Ngày thứ hai, nghe nói nàng muốn ủ rượu dương mai, Kiều Hoàn cũng tới hỗ trợ.

Dương mai hoang dại không lớn, còn hơi chua nhẹ. Thẩm Thanh Lê rửa sạch dương mai tươi, bỏ cành cây của Dương mai, dùng nước sạch rữa trôi một lần, sau đó lấy dương mai bỏ vào nước dự phòng.

Lúc này Kiều Hoàn cũng đã dùng nước sôi trùng sơ vò rượu, đem phơi khô.

Hai người lần lượt bỏ dương mai vào trong vò rượu, mỗi khi bỏ một lớp dương mai lên một lượng đường phèn thích hợp, cho đến khi đổ hết dương mai. Lại đổ rượu trắng nhà mình cất vào trong vò rượu, cho đến khi hoàn toàn thấm vào dương mai, cũng bảo đảm dương mai hoàn toàn ngâm trong rượu.

Lau sạch sẽ vò rượu, bảo đảm không lưu lại dương mai hoặc tạp chất, sau đó đậy nắp lại, lại ở trên miệng vò bịt kín một vòng nước trong.

Làm xong những việc này, lại để Thẩm Đại Xuyên dọn vò rượu đến nơi râm mát, khô ráo, thông gió, kế tiếp chậm rãi chờ đợi rượu dương mai lên men là được.

Thẩm Đại Xuyên đặt vò rượu xuống, lại cầm lấy một viên dương mai ném vào trong miệng: "Dã Dương mai này chua như vậy, rượu ủ ra có thể uống ngon sao?"

"Cho nhiều đường phèn như vậy! Không sai được!" Kiều Hoàn ở một bên cười nói.

Thật ra Thẩm Thanh Lê cũng không chắc chắn rượu dương mai do mình ủ ra có ngon hay không, nhưng nếu không thử, không ai biết được kết quả sẽ là gì.

ủ xong rồi, có thể cầm đi đổi tiền.

Rượu không tốt, cùng lắm thì giữ lại cho người trong nhà tự mình uống.

Sau khi ủ rượu dương mai xong, cũng đến giờ cơm trưa. Ba người ăn cơm trưa đơn giản, Thẩm Thanh Lê lại kéo hai người dọn dẹp hoa Kim Ngân.

Hôm qua có Đoàn Du Cảnh ở đây, Thẩm Thanh Lê không thể thu cây mai dương vào không gian, lúc này nàng vẫn còn chưa bỏ xuống được ý định này.

Cứ nghĩ đến sau khi thu nhập Kim Ngân Hoa, còn có thể vào trong núi một chuyến, lén lút đào Dương Mai và kim ngân hoa rồi bỏ vào không gian, về sau muốn hái, cũng không cần vào núi nữa.

Mùi hoa Kim Ngân nồng đậm, nhiều Kim Ngân Hoa như vậy vừa lấy ra, trong không khí đều là mùi thơm.

Trước đây Kiều Hoàn không phải chưa từng thấy Kim Ngân Hoa, cũng biết đại phu ở cửa thôn cũng có thu mua Kim Ngân Hoa, nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy biết, Kim Ngân Hoa còn có thể lấy ra pha trà.

"Phải làm như thế nào đây?"

Thẩm Thanh Lê kéo tay bà, cười nói: "Rất đơn giản, ngươi giúp ta rửa sạch chúng nó trước, lát nữa đem ra phơi là được."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Kiều Hoàn bán tín bán nghi.

"Chỉ đơn giản như vậy!"

Thẩm Thanh Lê nói xong đổ cây kim ngân vào trong giếng rửa sạch, xóa đi bụi bặm và tạp chất bên ngoài.

"Đợi lát nữa rửa sạch sẽ, trực tiếp đặt ở chỗ thông gió hong khô nước, cứ cách một chút lại lật lại, cho chúng nóng lên thật đều, tránh cho biến hình hoặc biến sắc là được. Không thể phơi nắng, cũng không thể để nó mốc meo."

Kiều Hoàn gật đầu, nhìn sắc trời một chút nói: "Vậy lúc này cũng vừa lúc, vừa rửa sạch xong, nắng cũng không còn gắt nữa."

Hai người câu được câu không nói chuyện, động tác trong tay không ngừng, chỉ chốc lát sau đã rửa sạch sẽ một giỏ nhỏ cây kim ngân.

Thẩm Thanh Lê cố ý tìm một tấm vải kéo căng ra, sau đó trải cây kim ngân ra, đặt ở trong sân phơi dưới ánh nắng, trời gió nhẹ như vậy rất dễ phơi nắng.

Làm xong những việc này, Thẩm Thanh Lê nói một tiếng với Kiều Hoàn, đội mũ lên, liền đeo giỏ lên núi.

Hôm qua còn có rất nhiều nấm dại và quả dại chưa mang về, hôm nay cũng có thể thuận tiện mang theo.

Nghĩ đến không bao lâu nữa là có thể có đủ loại cây rau củ quả một cách thoải mái, bước chân của Thẩm Thanh Lê lại nhẹ nhàng hơn mấy phần.

Đi tới vị trí ngày hôm qua, Thẩm Thanh Lê suy tư một chút, tìm hai cây mai dương nhỏ hơn một chút, bắt đầu đào lên.

Một nhánh Dương Mai này đã rất lớn rồi, cho dù nàng có lòng muốn đào, thân thể nhỏ bé này cũng đào không nổi.

Cũng may chỉ cần một nhánh nhỏ của cây dương mai là cũng có thể trồng được, lại có không gian bảo trợ, nên thời gian trưởng thành của cây sẽ nhanh thôi.

Đợi màn đêm buông xuống, mặt trời bắt đầu xuống núi, Thẩm Thanh Lê mới đứng dậy lau mồ hôi.

Vì hai cây mai dương này, cũng phí hết sức chín trâu hai hổ.

Vốn dĩ còn muốn hái thêm chút nấm dại, nhưng lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ.

Mặt trời vừa xuống núi, trên núi sẽ không còn an toàn.

Đối với điểm này, nàng vẫn hiểu được.

Khi đi đến cửa thôn, nhìn thấy người đàn ông cõng hươu rừng, Thẩm Thanh Lê ngẩn ra.

Hình như có cảm giác, nam nhân cũng quay đầu nhìn về phía nàng, hình như Đoạn Du Cảnh vừa mới đi săn thú trở về.

"Du Cảnh ca, ngươi đây là...?"

Thẩm Thanh Lê bước nhanh về phía trước, tò mò đánh giá hươu rừng đã ngất kia.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hươu rừng.

"Hôm nay vận khí tốt, cái bẫy đã đặt bắt được một con hươu."

Hôm nay hắn lên một đỉnh núi lớn hơn một chút, nên chắc vì vậy mà họ không gặp nhau.

Thẩm Thanh Lê gật đầu, đi theo phía sau hắn từ từ đi vào trong thôn.

Đi đến cửa Thẩm gia, Đoạn Du Cảnh mới nói: "Ngày mai ta muốn bán hươu rừng, các ngươi muốn đi nhờ xe không?"

Hắn đột nhiên mở miệng, Thẩm Thanh Lê còn bị hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, trên mặt trong nháy mắt nở nụ cười.

"Được! Cám ơn Du Cảnh ca!"

Thấy nàng nhảy nhót đi vào nhà, Đoạn Du Cảnh mới xoay người rời khỏi.

Hôm sau, Đoạn Du Cảnh giống như trước đó, giúp hai người dựng sạp hàng xong, mới đi làm việc của mình.

Người trên chợ nhìn thấy hai người tới, vội vàng tiến tới chào hỏi.

"Ôi, các ngươi rốt cuộc cũng tới rồi!"

"Sao vậy, đại nương?" Thẩm Thanh Lê tranh thủ thời gian hỏi.

"Hai ngày nay các ngươi không tới, làm ta thèm đồ ăn muốn chết đi được, nhà khác cũng có xiên và bánh khoai tây, nhưng lại không làm ra được hương vị của nhà ngươi mà!" Phụ nhân có chút khoa trương nói.

Nói xong còn nháy mắt với hai người, để bọn họ nhìn sạp hàng mới dựng bên cạnh.

Thẩm Thanh Lê nhìn sang, trên chợ có rất nhiều sạp hàng mới, không ít khoai tây chiên và xiên nướng.

Trước đó đã có chuẩn bị tâm lý, bây giờ nhìn thấy, nàng ngược lại không có bao nhiêu kinh ngạc.

Chuyện này sớm muộn gì cũng đến, nàng chỉ là không nghĩ tới sẽ sớm như vậy.

"Đại nương, mấy ngày nay trong nhà có việc, không rảnh tới..." Thẩm Thanh Lê cười nói, "Hôm nay miễn phí mời ngài ăn xiên, xem như nhận lỗi."

Nói xong liền cầm lấy mấy xiên nướng, đặt vào trong tay bà ta.

Đại nương vui vẻ đến mức muốn nở hoa: "Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?"

"Cái này thì có là gì? Sau này còn nhờ đại nương chiếu cố việc làm ăn của chúng ta nhiều hơn."

Không bỏ con tép sao bắt được con tôm, tặng xiên nướng nhưng bán được một cái nhân tình cũng tốt.

Đám người đi rồi, lục tục vây quanh người, đều điểm danh muốn xiên nướng.

Hai người tạm thời buông xuống sự nghi ngờ trong lòng bắt đầu bận rộn.

"Chưởng quầy, công tử nhà ta có công cuộc làm ăn muốn bàn bạc với ngài, xin hỏi ngài có rảnh không?" Một người ăn mặc như gã sai vặt đứng trước mặt Kiều Hoàn cung kính hỏi.

Kiều Hoàn nhìn về phía nhi nữ, dừng động tác trong tay lại.

"Công tử nhà ngươi?"

"Đúng!" Gã sai vặt chỉ chỉ tửu lâu cách đó không xa: "Ta đặt phòng ở Phúc Mãn lâu cho công tử, làm phiền chưởng quỹ có thời gian đi qua một chuyến."

Thẩm Thanh Lê nhìn về phía gã chỉ, chỉ thấy công tử đã gặp trước đó đang ngồi bên cửa sổ, gật đầu ra hiệu với các nàng.

Nam tử thân dài ngọc lập, phong độ nhẹ nhàng.

Thẩm Thanh Lê có nhớ đến hắn ta, là người đã từng đến mua đồ của nàng.

"Không biết là chuyện gì?" Thẩm Thanh Lê hỏi.

Gã sai vặt thấy Kiều Hoàn không nói thêm gì, lại đánh giá Thẩm Thanh Lê vài lần, lúc này mới nói: "Lát nữa tiểu thư qua đó sẽ biết."

Nói xong, còn không quên mua một ít xiên nướng, lúc này mới rời đi.

Gã vừa đi, người phía sau lại vây quanh.

"Chưởng quầy, cho ta mười xiên!"

"Ta muốn khoai tây!"

······

Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Lê và Kiều Hoàn chỉ có thể làm xong việc buôn bán mới tính tiếp được.

Chờ Đoạn Du Cảnh trở lại phiên chợ, muốn đón hai người cùng nhau trở về thôn, nhưng không thấy được thân ảnh của hai người, khuôn mặt từ lúc nảy đã lạnh như tiền, đột nhiên lộ ra một vòng hoảng hốt.

"Đại nương, cho ta hỏi thăm một chút, hai mẹ con bán xiên nướng ở chỗ này đi đâu rồi?"

Nhìn thấy bày quầy bán hàng vẫn còn, Đoạn Du Cảnh không để ý tới những thứ khác, kéo phu nhân bên cạnh hỏi.

"Ngươi nói là Hoàn nương?" Đại nương liếc mắt đánh giá hắn một cái: "Vừa bị gã sai vặt ở Phúc Mãn Lâu gọi đi rồi."

Không kịp nói lời cảm tạ, Đoạn Du Cảnh lập tức chạy về phía Phúc Mãn Lâu.

Chỉ sợ chậm một bước, hai người sẽ xảy ra chuyện gì.