Xuyên Qua Thành Pháo Hôi, Còn Bị Cha Mẹ, Em Trai Và Tướng Công Nghe Thấy Tiếng Lòng!

Chương 12: Tới cửa cầu hôn.

Sáng hôm sau, bốn người nhà Thẩm gia đã chuẩn bị xong, tộc trưởng Đoạn gia đã dẫn theo dòng họ đến lễ đính hôn.

"Đại Xuyên, chúng ta đây rồi!"

Tộc trưởng Đoạn gia hét lớn, Đoạn gia cho người khinh từng rương lễ đính hồn vào nhà họ Thẩm.

Giấy hồng, tơ hồng, vải đỏ, thịt gà vịt cá, trái cây khô, gạo, một khúc thịt heo, một con dê, không thiếu bất cứ điều gì.

Kiều Hoàn nhìn lễ đính hôn chật kín, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Hừa... hừa... cũng quá nhiều rồi, liệu không phải là đính hôn giả sao?

"Đại Xuyên!" Sau khi đặt tất cả quà đính hôn xuống, tổ trưởng Đoạn gia và mọi người đều lấy ra hồng bạc được bọc trong giấy đỏ: "Đây là mười lạng quà sính lễ của Tiểu Cảnh, các ngươi mau kiểm tra một chút."

Những người vây xem không khỏi thổn thức:

"Mười lạng! Thật sự mười lạng! Tiểu tử Đoạn Cảnh này thật sự rất quá sang trọng!"

"Sớm biết thế này ta đã để cho khuê nữ nhà ta đi coi mắt~"

"Hừ, thử thử cũng không có ích gì, tiểu tử Đoạn Cảnh đã nói rồi, hắn ngưỡng mộ tiểu nha đầu Thẩm gia từ trước rồi!"

"Tsk tsk... Đoạn Cảnh này thật sự rất coi trọng chuyện này, đã đưa lễ đính hôn mà đã nhiều như vậy!"

Không ai trong số họ không ghen tị với những món quà đó.

Nhưng ai bảo người ta không thích khuê nữ nhà mình chứ?

Thẩm Đại Xuyên nhận lấy bạc, mặt mày không biết làm sao, "Ờ... Ừm... không cần lấy phải không..."

Lúc này Kiều Hoàn lướt qua ông, đón người vào nhà.

"Tổ trưởng Đoạn, mọi người vào trong uống chén trà đi."

"Được rồi được rồi..."

Tổ trưởng Đoạn tràn đầy niềm vui, giải quyết một vấn đề lớn trong lòng, tâm trạng ông ta rất tốt.

Thẩm Thanh Lê nhanh chóng rót nước cho mọi người, lại mang ra hạt dưa hấu và trái cây khô, để mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Lúc này Thẩm Đại Xuyên mới lấy lại tinh thần, mở hộp bánh hỉ đã chuẩn bị từ hôm qua.

Mọi người đến xem cũng nhận được bảnh hỉ và mấy hạt dưa, dù sao mấy lời chúc cũng không tốn đồng nào.

Thẩm Tần Thị lẫn trong đám người, nhìn thấy rất nhiều đồ tốt, mặt đỏ bừng, mắt lóe sáng.

"Các vị hương thân, hãy giúp tôi làm một bằng chứng, hôm nay, tiểu tử Đoạn Du Cảnh của Đoạn gia đã chính thức đính hôn với Thẩm Thanh Lê của Thẩm gia!" Tộc Trưởng Đoạn nói lớn: "Đợi đến khi tiểu nha đầu Thanh Lê đến tuổi cặp kê, Đoạn gia sẽ đến đón dâu, khi đó, mời mọi người đến uống chén rượu mừng!"

"Được!"

"Được rồi!"

"Chúc mừng Đoạn gia, Thẩm gia kết thông gia!"

"Tộc trưởng Đoạn, đừng quên mời chúng tôi uống chén rượu mừng!"

"Trai tài gái sắc! Thực xứng đôi!"

"Đến lúc đó đừng quên gọi chúng ta!"

······

"Cảm ơn mọi người! Đến lúc đó chắc chắn không thiếu chén rượu của mọi người!" Tộc trưởng Đoạn hứa lớn tiếng.

Mọi người lại đồng thanh ca ngợi.

Đoạn gia ngồi ở nhà Thẩm gia một lúc, sau đó mới khua chiêng gõ trống đi trở về.

Những bảnh hí mà nhà gái đưa đến, bọn họ cũng lấy phát cho người trong họ.

Sau khi tiễn đoàn người đến đính hôn, Kiều Hoàn và Thẩm Đại Xuyên mới có thời gian kiểm kê số quà lễ.

Những thứ này, sau này sẽ phải tra lại, phải ghi chú cẩn thận.

"Đại Xuyên, cái này không phải làm bộ thôi sao? Sinh lễ hình như có hơi nhiều phải không?” Kiều Hoàn nhìn sinh lễ, nhíu màu nói.

Thẩm Đại Xuyên cười cười: “Này là do bà không biết! Chỉ có chúng ta biết chuyện này là giả, nhưng người bên ngoài thì không biết, thật ra ta càng ngày càng vừa lòng tên tiểu tử Du Cảnh này! Chuẩn bị sính lễ như vậy mới không xem như chậm chễ con gái của chúng ta.”

“Nếu không thành thì làm sao?” Kiều Hoàn vẫn chưa thả lỏng.

“Cùng lắm thì đến lúc đó trả sính lễ lại!” Thẩm Đại Xuyên rất thoải mái nhìn lễ vật, một năm sau ông ấy vẫn sẽ giữ lại sính lê cho nữ nhi.

“Vậy mười lượng bạc này, bà giữ đi!”

Kiều Hoàn cẩn thận cất đi, bà ấy đang tính tìm một nơi an toàn giấu đi.

Thẩm Thanh Lê cũng không nghĩ đến, Đoạn Du Cảnh sẽ cho mình thể diện như vậy.

[Xem ra sau này thấy hắn, vẫn phải cho hắn sắc mặt tốt chút!]

Thẩm Đại Xuyên nghe vậy, đầu đầu vệt đen/

Hóa ra nhi nữ nhà mình vẫn chưa cho người ta sắc mặt tốt?

“Nương!” Thẩm Thanh Lê không thèm để ý đến chuyện có đính hôn hay không, nàng quay người đã kêu Kiều Hoàn: “Mẹ còn bận không? Nếu mẹ xong việc thì cùng ta làm xiên nướng đi!”

“Xiên nướng?” Thẩm Đại Xuyên nghi hoặc.

Lại là một món mới nữa sao?

Không nhận được câu trả lời của nhi nữ, Thẩm Đại Xuyên chỉ có thể nghi hoặc đi theo phía sau, muốn đi xem rất cuộc là cái gì.

Tộc Trưởng Đoạn dẫn theo một đoàn người trở vè nhà Đoạn Du Cảnh, sau khi phát bánh hỉ của nhà gái xong, ông ta ngồi xuống gọi Đoạn Du Cảnh đến.

Tuy rằng Đoạn Du Cảnh nghi hoặc, nhưng vẫn đến gần ông ta.

“Tên tiểu tử nhà ngươi quả thực không tôi! Lúc trước ta còn lo ngươi không biết dỗ con gái nhà người ta, không nghĩ tới là do ta lo nhiều.”

Đoạn Du Cảnh chưa hiểu, không hiểu thúc công là có ý gì.

“Trời! Ngươi đừng có gạt ta!”

Nụ cười trên mặt tộc trưởng Đoạn lớn hơn: “Tối hôm qua ngươi đưa hai mẹ con A Lê trở về, ta đã biết ròi!”

Ta không những biết, mà cả thôn này đều biết!

“Về sau cứ thế phát huy! Cố gắng chăm chỉ, một năm sau có thể rước được tức phụ rồi!”

Tên tiểu tử này còn muốn giấu ông ta?

Cũng không nhìn xem ông ta là ai cơ chứ!

Đoạn Du Cảnh cạn lời nhìn trời.

Quả nhiên trong thôn không có gì là bí mật.

Một khi phát sinh chuyện gì, không mất bao lây thì mọi người sẽ biết hết.

Chuyện ngày hôm qua đã xong, không nghĩ đến bị người ta bàn luận mãi.

Bên kia, Thẩm Thanh Lê đã vào bếp cùng Kiều Hoàn, đang chuẩn bị làm xiên nướng.

Thẩm Đại Xuyên bên cạnh bị ném cho mấy cây trúc, dựa theo yêu cầu của Thẩm Thanh Lê, tước trúc thành xiên tre.

Còn Thẩm Thanh Lê đi chuẩn bị nguyên liệu với Kiều Hoàn, nào là cải trắng, khoai tây, tàu hủ ky, dưa leo, đậu que và một số loại nấm, trong nhà có những nguyên liệu nào cũng đem ra thử một ít.

“Tỷ tỷ, tỷ lại làm món ngon sao?”

Thẩm Thanh Hòa ở bên cạnh nhìn hai người họ, vẻ mặt cậu nhóc rất chờ mong.

Hôm nay đoàn người Đoạn gia đến đính thân, Kiều Hoàn cũng để thằng bé ở nhà.

Thẩm Thanh Lê nhéo khuôn mặt nhỏ của thằng bé: “Ừm, tỷ đang làm đồ ăn ngon cho Tiểu Hòa đó!”

“Được Được”

“Tốt quá!”

Nhóc con vui vẻ đến mức xoay vòng vòng, tỷ tỷ làm gì cũng ngon nhất!

Trong sính lễ Đoạn gia đưa đến, có không ít thịt, Thẩm Thanh Lê chọn một miếng thịt ba chỉ, suy nghĩ rồi cắn nữa miếng dùng để làm xiên nướng.

Các xiên trúc được tiêu độc bằng cách ngâm nước sôi và thêm muối vào, ngâm vài phút, sau đó lấy những rau củ đã cắt xong đi rửa sạch, sau đó thì thịt và rau củ được xiên lên que tre. Một que tre thường chứa ba miếng rau củ và thịt nướng.

Kiều Hoàn nhanh chóng học được cách làm sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lê làm qua một lần, hai mẹ con rất nhanh đã xử lý hết đống nguyên liệu.

Thẩm Thanh Hòa nhìn thấy có chuyện vui, cũng muốn tham gia giúp đỡ. Nhưng Kiều Hoàn đã vỗ vỗ đầu thằng bé.

“Nương, cho Tiểu Hòa làm với! Tiểu Hòa cũng là nam tử hán bé nhỏ, có thể giúp tỷ tỷ và nương làm việc có phải không?”

“Ừm!”

Tiểu gia hỏa đồng tình gật đầu, dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Thanh Lê.

Tỷ Tỷ thật tốt!

“Vậy ngươi chú ý một chút, đừng làm hỏng nguyên liêu.” Kiều Hoàn dặn dò.

Những nguyên liệu này đều sẽ được bán ra, nếu lãng phí thì sẽ thiệt hại một ít tiền.

Một nhà bốn người ngồi quay quần bên nhau, làm xiên nướng, không khí rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười của trẻ con.