Xuyên Qua Thành Pháo Hôi, Còn Bị Cha Mẹ, Em Trai Và Tướng Công Nghe Thấy Tiếng Lòng!

Chương 7: Kiếm Tiền

Nàng vừa hét to, bỗng chốc những người xung quanh tò mò liền ùn ùn kéo tới trước quầy. Miễn phí thì tội gì không ăn thử, huống hồ mấy miếng khoai tây chiên và bánh khoai tây chiên vàng rộm, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.

"Đại thúc, ngài nếm thử xem đi, không mua cũng không sao."

Người đàn ông nhận lấy đĩa nhỏ bánh khoai tây và khoai tây chiên, thử một miếng.

"Đại thúc, nếu thích ăn cay, có thể chấm với ớt."

Thẩm Thanh Lê giải thích, trên mặt đầy mong chờ.

Khoai tây sau khi được chiên trong dầu nóng, trở nên giòn vàng. Khi cắn một miếng, cảm giác giòn rụm của lớp vỏ khiến người ta muốn ăn mãi không thôi. Thêm vào đó, gia vị vừa phải, khiến hương vị thêm phong phú, ăn một lần khó mà dứt ra được.

Người đàn ông chưa ăn hết, đã liên tục chỉ vào đĩa nhỏ: "Cho ta một phần! Cho ta một phần! Mau cho ta một phần!"

Khoai tây y đã thấy nhiều, nhưng đây là lần đầu thấy cách ăn như vậy. Không ngờ, khoai tây có thể ngon đến thế!

"Được rồi! Ngài chờ chút!"

Thẩm Thanh Lê cười ngọt ngào, đáp lại một tiếng. Kiều Hoàn nhanh tay lẹ chân gói khoai tây, Thẩm Thanh Lê bên cạnh thu tiền, tiếp đón khách nhân.

Thấy cảnh này, những người còn do dự cũng lên trước nếm thử. Sau khi nếm xong, phần lớn đều mua một phần. Dù sao chỉ một văn tiền mua được món ăn vặt nhỏ mới mẻ, ai cũng muốn thử.

Nhìn người càng lúc càng đông, Thẩm Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm. Món đầu tiên coi như đã kiếm được tiền.

Khoai tây chiên và bánh khoai tây chiên dễ làm, Thẩm Thanh Lê biết, không lâu nữa, trên con phố này sẽ có không ít quầy khoai tây chiên và bánh khoai tây chiên. Nhưng người đầu tiên làm luôn có lợi thế.

Nàng tin rằng, khi các quầy khoai tây chiên mọc lên nhiều, nàng đã kiếm được món lời đầu tiên. Huống chi, khoai tây của nàng là từ không gian, người khác không làm ra được hương vị này.

Lui một bước mà nói, nàng còn nhiều công thức nấu ăn khác, như lẩu cay, nướng, chiên xiên, bánh khoai tây sợi, món kho, khoai điều, xúc xích nướng... mỗi thứ thử qua một lần, sợ gì không kiếm được tiền?

Thẩm Thanh Lê càng nghĩ càng vui, cười hì hì.

Kiều Hoàn tay không ngừng bận rộn, bất đắc dĩ lắc đầu. Không ngờ nữ nhi nhà mình lại là tiểu tham tiền.

Vì là ngày đầu tiên, Thẩm Thanh Lê chuẩn bị không nhiều khoai tây và bánh khoai tây, hai người nhanh chóng bán sạch.

"A Lê!" Nhìn quầy trống trơn, Kiều Hoàn rất phấn khởi, "Ngày mai chúng ta chuẩn bị nhiều hơn nhé!"

Bà thật không ngờ, khoai tây chiên và bánh khoai tây chiên lại được ưa chuộng đến vậy!

Lúc đông người nhất, bà thu tiền còn không kịp.

"Vâng! Lát về nhà, chúng ta chuẩn bị thêm."

Thẩm Thanh Lê nhanh tay thu dọn đồ đạc, quyết định ngày mai sẽ thêm món bánh khoai tây sợi.

Đều là khoai tây, chỉ khác hình dạng, chuẩn bị cũng đơn giản. Kiểm kê số doanh thu, Kiều Hoàn dẫn nàng ăn bát mì, rồi mua dây buộc tóc đỏ, cùng nhau vui vẻ trở về nhà.

Hai người đi sớm, bán lại nhanh, nê khi về đến nhà còn rất sớm.

Kiều Hoàn đóng cửa, kéo con gái vào trong nhà: "A Lê, mau đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu!"

Giọng nói của bà không giấu nổi vui thích, lần đầu tiên thấy kiếm tiền dễ dàng như vậy, sao có thể không vui?

"Được!"

Thẩm Thanh Lê đáp, lấy hộp đựng tiền nhỉ ra, hai người từng văn từng văn đếm.

"Chín mươi tám... chín mươi chín... một trăm."

"Một trăm văn!" Thẩm Thanh Lê kinh ngạc ngẩng đầu, mắt sáng như sao: "Nương! Có một trăm văn!"

"Nhiều vậy sao!"

Kiều Hoàn ngạc nhiên, không ngờ chưa đầy một ngày, họ đã kiếm được một trăm văn tiền.

Dù trừ đi chi phí, cũng đã rất nhiều!

"Ngày mai chúng ta chuẩn bị thêm, hôm nay nhiều người chưa ăn được!"

Thẩm Thanh Lê gật đầu, nói luôn ý định ngày mai sẽ thêm món bánh khoai tây sợi.

Kiều Hoàn nghe vậy, xoa đầu con gái: "Được, nghe theo A Lê."

Có khởi đầu tốt đẹp, Kiều Hoàn giờ rất tin tưởng con gái, nàng nói gì bà đều nghe theo.

"Nương giữ tiền đi."

Thẩm Thanh Lê nói, đẩy hộp tiền tới trước mặt Kiều Hoàn.

Kiều Hoàn có chút do dự: "Vậy nương giữ giúp ngươi, cần thì bảo nương lấy."

"Vâng!" Thẩm Thanh Lê cười: "Nương nhớ giữ kỹ nhé, đừng bao giờ đưa cho ông bà nội."

"Được!" Kiều Hoàn véo má con gái.

Con gái không nói, bà cũng không đưa.

Lần trước mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi, bà cũng không muốn đưa tiền con gái vất vả kiếm được đưa cho người khác tiêu đâu.

Nhân lúc mẫu thân đi cất hộp tiền, Thẩm Thanh Lê nhanh chóng lấy khoai tây từ không gian ra, rửa sạch trong chậu nước.

Khi Kiều Hoàn ra, nàng đã rửa xong một nửa.

Khoai tây lớn như vậy, nhìn qua biết ngay không phải trồng từ đất nhà mình, Kiều Hoàn hiểu hết nhưng không nói, kéo ghế nhỏ ngồi xuống rửa cùng nàng.

Những củ cần gọt vỏ thì gọt, những củ cần thái sợi thì thái, hai người bận rộn đến khi mặt trời lặn.

Các gia đình bếp lửa bốc khói, Kiều Hoàn đứng dậy chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay về nhà, bà đã hạ tâm mua xương heo, có thể nấu canh bổ dưỡng cho cả nhà.

Thẩm Thanh Lê đang làm trở thụ bên cạnh, chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo.

"Vương thẩm, có chuyện gì thế?"

"Sao lại chạy gấp thế?"

"Hả, ngươi không nghe gì sao? Nghe nói trưởng bối Đoạn gia nói hôn sự cho con trai nhà họ, tiểu tử Du Cảnh lại nhất quyết không đồng ý, nghe đâu đang nháo nhào đó!"

"Chuyện hay thế này nhất định phải đi xem, mau mau đi thôi!"

"Mau đi, không nhanh sẽ không kịp xem."

Nghe tiếng bước chân xa dần, hồn bát quái của Thẩm Thanh Lê bừng bừng cháy. Thời cổ đại không có giải trí gì, mấy hôm nay đây là lần đầu gặp chuyện thú vị, nàng rất muốn đi xem.

Nhìn nồi canh, lại nhìn mẫu thân, nàng hỏi: "Nương, chúng ta cũng đi xem được không?"

Kiều Hoàn không muốn đi, nhưng thấy con gái hứng thú, đành cười bất đắc dĩ. "Thêm củi đi, muốn đi thì đi."

"Dạ!"

Khi hai người đến từ đường Đoạn gia, dân làng đã vây kín.

Thẩm Thanh Lê ỷ mình nhỏ con, một hơi kéo Kiều Hòa chen vào hàng trước.

Ơ?

Chẳng phải là tên nam nhân hôm trước sao?

Thẩm Thanh Lê âm thầm tò mò.

"Ngươi đã trưởng thành, sao không lập gia đi!" Đoạn lão gia nhìn nam tử trước mắt, tức giận muốn hộc máu: "Nếu không phải trước đây ngươi ở quân doanh, giờ đã có con chạy đầy đất rồi!"

"Hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông, ngươi nói rõ, vì sao không muốn thành gia lập thất chứ?”

“Tiểu cô nương Triệu gia rất tốt, sao lại không thích?"

"Ngươi nói đi!"

“Hả?”

“sao ngươi không nói?”

...

Đối mặt với lời chỉ trích của tộc trưởng, nam nhân im lặng không nói một lời.

Thân thể đứng thẳng như tượng, mặt không biểu cảm.

[Hắc hắc, đáng đời! Ai bảo hôm trước ngươi xem ta bị mắng, hôm nay ta cũng xem ngươi bị mắng!]

Thẩm Thanh Lê hối hận vì không mang theo hạt dưa.

Kiều Hoàn cười khổ, nếu không thể nghe suy nghĩ của con gái, bà không biết con mình nghịch ngợm thế nào.

Nhưng...

Tiểu tử Đoạn gia xem con gái bị mắng khi nào? Sao bà không biết?