Tôi Muốn Làm Chuyện Quan Trọng

Chương 4.2 Nhân tài kiệt xuất

Cố Ngôn Hề nhìn hắn ta thật lâu, khi Trọng Văn Trác mất tự nhiên quay đầu đi thì mới chợt bừng tỉnh.

“Ngươi đang sợ ta gặp chuyện không may?”

“Nói bậy, nói hưu nói vượn!”

Trọng Văn Trác giận đến mức quay người đi mất: “Người như ngươi chết sớm chừng nào thì ta sẽ được trở lại kinh thành sớm thêm chừng đó, việc gì phải ở đây chịu tội!”

“Được được được! Ngươi muốn đi thì cứ đi! Ta ở lại Việt thành còn thoải mái hơn nhiều!”

Cố Ngôn Hề chống đầu nhìn lỗ tai đỏ bừng bên dưới tóc hắn ta, chớp chớp mắt: “Ta biết rồi.”

Trọng Văn Trác đi ra cửa lớn, dỗi đóng sầm cửa lại, Cố Ngôn Hề buồn cười lắc đầu, đang muốn cất đồ vào trong hành lý thì lại thấy cửa đã đóng chặt lại mở ra, Trọng Văn Trác thò đầu vào.

“Bây giờ ngươi xin ta, ta còn có thể miễn cưỡng đồng ý cùng đi với ngươi.”

“Văn Trác à, sao ta lại cảm thấy đã lâu ngươi không gọi ta là phu nhân rồi nhỉ.”

Cố Ngôn Hề nhịn cười, trêu hắn ta: “Cũng đã lâu không gọi Hà Chính Thích là đại tướng quân rồi. Có phải có ý kiến gì với ta và đại tướng quân không…”

“Hừ, ngươi muốn đi thì tự đi đi, ta mặc kệ ngươi!”

Soạt một tiếng Trọng Văn Trác lại rụt đầu về khiến Cố Ngôn Hề không nhịn được cười to.

Chiều hôm đó Cố Ngôn Hề bèn thu thập hành lý dẫn theo hơn tám mươi thuộc hạ của Tỉnh Trọng Cẩm, lại thêm hai mươi tinh binh và một số bộ trang bị tốt do Trình Dịch cung cấp, rời Việt thành đi vào sườn tây vùng núi Hưng An.

Trọng Văn Trác không dám ra khỏi thành tiễn người, nấp trên tường thành lén lút nhìn, mãi đến khi không thấy bóng người mới mang theo oán khí đầy người đi tìm Trình Dịch đòi thư.

Đến khi hắn ta xem hết lá thư này thì cũng đầy hoang mang như Trình Dịch.

Tại sao muốn Việt thành làm chuyện này?

Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?

Cố Ngôn Hề không phải tìm người không có mục đích.

Người ủy thác sẽ không gợi ý những chuyện ngoài phạm vi nhận thức của anh, sau khi Yến thành bại trận, man tộc trắng trợn cướp bóc vùng trung bộ Trung Nguyên khiến nền móng của Đại Khánh lung lay.

Sau khi đông cung kế vị, Thần Vũ đại tướng quân chạy thoát từ dãyi núi Hưng An mang đến tin Cung vương chết trận, cũng bày tỏ ý muốn nguyện trung thành với tân hoàng đế. Nhưng tân hoàng đế lại không tin tưởng Hà Chính Thích mà lại ép hắn giao quân quyền ra. Hà Chính Thích không nghe, dứt khoát dẫn ba mươi vạn đại quân biên quan giơ lên ngọn cờ đông cung gϊếŧ em gϊếŧ cha, đánh vào kinh thành.

Mà trước khi Hà Chính Thích chạy thoát khỏi vùng núi Hưng An thì người của phủ Thần Vũ đại tướng quân đã được đón đi, chỉ có người ủy thác bị nhốt trong viện đưa tay chịu trói, sau đó lại bị tân hoàng đế bắt lấy giam vào đại lao cho đến khi chết đi.

Dưới tình huống như vậy, Cố Ngôn Hề chỉ biết những tin tức mông lung như Cung vương bại trận, Cung vương tử vong, Hà Chính Thích trốn thoát, Hà Chính thích tạo phản.

Muốn tìm được nơi ẩn thân của nhóm bại quân Yến thành chỉ có thể dựa vào bản thân anh.

Sắc trời dần tối, Cố Ngôn Hề nhai lương khô ngồi cạnh đống lửa mở bản đồ tiếp tục xem xét.

Tuy rằng diện tích vùng núi Hưng An lớn nhưng nơi có thể chứa được bại quân Yến thành cũng không nhiều, tay anh vòng quanh Yến thành, Hưng An và Việt thành, chợt mắt sáng ngời.

“Chính là nơi này!”

Trong vùng núi rừng tối tăm, tiếng hít thở của con người cùng tiếng lửa cháy hợp lại thành một, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Các tướng lĩnh cao cấp vây quanh đống lửa ở giữa, trừng đôi mắt đỏ bừng.

“Điện hạ, Hà Chính Thích đã sớm giao du bí mật với đông cung rồi, lần này đánh Yến thành cũng là ý kiến của hắn, nói không chừng là hắn giở trò quỷ sau lưng! Hắn lại chạy rất nhanh!”

“Ngươi ít nói lại, nếu hắn trốn về Trầm Lộc Quan thì tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ phương bắc không bị mất, nếu cũng chạy trốn vào nơi núi sâu rừng già này như chúng ta thì Đại Khánh cũng xong đời rồi!”

“Quay về Trầm Lộc Quan thì thế nào! Ai biết lão tặc này có cấu kết với man di hay không!”

“Đủ rồi! Hà đại tướng quân đã canh giữ biên cương cho Đại Khánh ta hơn mười năm, sao có thể phản bội! Hiện giờ quan trọng nhất là phải tìm được chốn dung thân, hai ngàn người này phải mau chóng thu xếp ổn thỏa!”

Một chàng trai tuổi còn trẻ lên tiếng, các tướng lĩnh nhìn theo tiếng nói, nhất thời im lặng không nói nữa.

Là Cung thân vương.

Cung thân vương Mục Cảnh, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng hắn lên chiến trường từ năm mười bốn tuổi cho đến nay đều trăm trận trăm thắng, nếu không phải tuổi còn quá nhỏ thì có lẽ đã cướp mất danh hiệu thiên hạ đệ nhất chiến thần của Hà Chính Thích rồi.

Nhưng diện mạo của hắn cũng không hung ác như thanh danh này mà lại cực kỳ tuấn tú, cũng có phần vượt trội hơn so với vô số người tài giỏi ở kinh thành.

Dứt khoát nhanh nhẹn ngừng cuộc tranh chấp của thuộc hạ, Mục Cảnh vung tay chỉ vào bản đồ quân sự trước mặt.

“Chúng ta đến đây, man tộc không tìm được nơi này!”

Mọi người cúi đầu nhìn theo đều không khỏi kinh hô.

“Hổ Giản Uyên!?”

Tỉnh Trọng Cẩm nhíu mày nói: “Nơi này ngoại trừ thợ săn đặc biệt ra thì không có người nào đặt chân tới cả.”

Cố Ngôn Hề cười nói: “Ngay cả cậu cũng nghĩ vậy, đại thiền Vu Cách Tư Nhĩ đương nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy.”

“Nhân số bại quân của Yến thành không ít, muốn ổn định trong thời gian dài phải tìm một địa thế trống trải, có nước có nơi ở.”

“Hổ Giản Uyên thỏa mãn tất cả điều kiện, còn một điều quan trọng là chúng ta có thể xuống núi từ phía sau Yến thành, liên lạc với bên ngoài, trở lại Trầm Lộc Quan.” Mục Cảnh tiếp tục giải thích.

Tướng lĩnh thuộc hạ của hắn hoang mang: “Vậy tại sao không vượt thẳng qua dãy Hưng An để đến Việt thành?”

“Ngươi xem nơi này.”

Mục Cảnh vạch xuống một tuyến đường nhỏ trên bản đồ, tuyến đường kia có hình vòng cung, cứ như có người dùng thìa ấn xuống tạo thành một dấu vết quanh co khúc khuỷu: “Con đường này tên là Liệt đạo. Mặc dù không hiện rõ trên bản đồ nhưng là một vùng không gian tương đối rộng lớn, chia cắt dãy núi Hưng An thành hai nửa.”

Hắn chỉ vào khu vực hình vòng cung bị quây tròn kia: “Từ Yến thành chạy đến dãy Hưng An, chúng ta có thể vào nơi này, mà chúng ta cũng đã sớm thăm dò Liệt đạo chia cắt hai bên dãy núi này!”

“Chắc chắn có một lượng lớn man tộc đang đóng quân!”

“Thì ra là thế.”

Tính Trọng Cẩm thán phục nói: “Nếu không có tiên sinh chỉ điểm chắc chắn tôi không thể nào nghĩ đến những việc này.”

“Chẳng qua tôi chỉ nghĩ từ nhiều góc độ mà thôi.”

Cố Ngôn Hề lắc đầu, dự định thu dọn đồ đạc.

“Để tôi làm cho.”

Tỉnh Trọng Cẩm muốn hỗ trợ, khi ngón tay chạm đến bản đồ lại chợt phản ứng lại, sắc mặt kinh sợ: “Cố công tử, sao ngài biết được tin Yến thành bại trận!?”

Cố Ngôn Hề cười nhẹ cất bản đồ vào không đáp.

“Đêm khuya rồi, mau ngủ đi.”

Anh còn phải chuẩn bị dẫn theo tàn binh bại tướng Yến thành với mục tiêu to lớn phá tan vòng vây man tộc.