Tôi Muốn Làm Chuyện Quan Trọng

Chương 4.1 Nhân tài kiệt xuất

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”

Cố Ngôn Hề nói: “Đây là đâu, ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Còn có thể là đâu được, là Việt thành đấy.”

Trọng Văn Trác đưa bát thuốc cho anh: “Ngươi không phải ngủ, là hôn mê! Hôn mê cả ngày rồi!”

Cố Ngôn Hề nhận thuốc uống cạn, lập tức xoay người xuống giường, cầm quần áo bên cạnh mặc vào: “Ta chậm trễ quá nhiều thời gian rồi, bây giờ dẫn ta đến gặp tướng lĩnh trấn giữ Việt thành.”

“Dù gì cũng phải yêu quý cơ thể mình chứ.”

Trọng Văn Trác nói thầm, đi đến giúp anh mặc quần áo, sau đó giới thiệu ngắn gọn tình thế nơi này.

Vệ chỉ huy sứ của Việt thành là Trình Dịch, dưới tay vốn có năm nghìn sáu trăm binh sĩ, vì viện binh cho Trầm Lộc Quan mà lúc này chỉ có ba nghìn sáu trăm người còn ở lại Việt thành. Ông ta không phải tướng lĩnh có thế lực đứng sau nên có phần tôn kính với đoàn người Cố Ngôn Hề mang danh Thần Vũ đại tướng quân đến đây, nghe nói Cố Ngôn Hề đã tỉnh thì vội vàng mời người đến gặp.

Ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy một thanh niên tiểu tướng đã đi tới, im lặng đi theo sau Cố Ngôn Hề, anh nhận ra đối phương ngay, hỏi: “Tỉnh bách hộ, các huynh đệ bị thương đã sắp xếp cả rồi chứ?”

Tỉnh Trọng Cẩm chính là tiểu tướng thanh niên hôm qua, trầm giọng đáp: “Trình chỉ huy sứ đã sắp xếp y sư đi chữa trị cho người bị thương, các huynh đệ bị thương nhẹ hiện đã không còn đáng ngại, chỉ có vài huynh đệ trọng thương vẫn chưa thể dậy nổi.”

Hắn ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Lang thiên hộ hôm qua đã đi rồi, trước khi đi Lang thiên hộ có nhờ tôi nói lời cảm ơn đến ngài.”

Cố Ngôn Hề nói: “Việc nhỏ như thế, không đáng nhắc đến. Nếu Lang thiên hộ đã giao mọi người cho tôi thì mấy ngày nay vất vả cho cậu theo tôi làm việc.”

Tỉnh Trọng Cẩm đáp lời rồi tiếp tục im lặng đi theo sau anh.

Rất nhanh Cố Ngôn Hề đã gặp được vệ chỉ huy sứ Việt thành Trình Dịch.

Theo lý thì những tướng lĩnh đóng quân ở biên cảnh như Việt thành đều phải là những người thân kinh bách chiến, nhưng thân hình Trình Dịch lại mập mạp, mặt mày lo sợ, không hề giống bộ dạng đã từng lên chiến trường.

Cố Ngôn Hề suy tư một hồi đã hiểu được nguyên do trong đó.

Việt thành này không phải vùng quan trọng trong quân sự, lại còn cằn cỗi hẻo lánh, dù man di đánh hạ Việt thành thì chỉ e lương thực cướp được còn chưa đủ ăn trên đường về, hơn nữa nơi này bị vây trong vùng núi sâu, đường đi gập ghềnh hiểm trở, lại không thể làm chỗ đứng vững chắc để tiến công Trung Nguyên.

Một nơi nhạt nhẽo như thế chẳng trách vệ chỉ huy sứ của Việt thành lại có bộ dạng chưa từng đánh giặc thế này.

Hai bên lần lượt chào nhau, Trình Dịch vội vàng hỏi: “Trình mỗ nghe nói Cố công tử là thuộc hạ của Thần Vũ đại tướng quân, không biết lần này đến Việt thành có chuyện gì quan trọng? Là Trầm Lộc Quan muốn viện binh nữa chăng?”

“Lần này đến quả thật Cố mỗ mang theo quân lệnh, nhưng cũng không phải muốn viện binh.”

Cố Ngôn Hề nói: “Chỉ huy sứ không cần phải phái ra viện quân nữa, mà ngược lại phải thủ vững Việt thành.”

Anh đứng dậy lấy một phong thư từ trong ngực ra, dâng bằng hai tay.

“Cố mỗ mang thư mật của đại tướng quân đến, tình hình cụ thể trong đó ngài xem sẽ biết ngay.”

Mắt Trọng Văn Trác nhấp nháy, mặt hiện vẻ kinh ngạc, hắn ta tiến lên một bước như muốn nói gì, lại nhanh chóng bị Tỉnh Trọng Cẩm bên cạnh kéo lại.

Sắc mặt phức tạp nhìn Tỉnh Trọng Cẩm, rồi lại nhìn sang Cố Ngôn Hề, cuối cùng Trọng Văn Trác vẫn kìm lời muốn nói lại, cho Cố Ngôn Hề mặt mũi.

Trình Dịch không hề chú ý đến động tác của hai tiểu tướng, ông ta nhận thư, đầu tiên là kiểm tra con dấu bên trên rồi mới mở thư ra đọc kỹ càng.

Chẳng qua càng đọc thì nghi ngờ trên mặt ông ta càng sâu, đến khi đọc hết một bức thư rồi thì đầu đầy mồ hôi, mắt đầy sợ hãi.

“Cố công tử, bức thư này của đại tướng quân… bức thư này có ý gì?”

Đôi mắt phượng của Cố Ngôn Hề nhìn chằm chằm ông ta: “Trình chỉ huy sứ không cần hỏi thâm ý trong đó, ngài chỉ cần nghe theo là được.”

Trình Dịch lau mồ hôi trên trán, lại lấy thư ra đọc một lần nữa, đi lại trong phòng một lát, sau một lúc lâu lại hỏi: “Đây thật sự là ý của Thần Vũ đại tướng quân, Hà Chính Thích Hà đại tướng quân?”

Cố Ngôn Hề nói: “Ấn của đại tướng quân ở đây, còn có thể sai sao!”

Trình Dịch cắn răng nói: “Nếu đã như thế, Trình mỗ chắc chắn sẽ nhanh chóng chuẩn bị, thế nhưng có một chuyện…”

Ông ta nhìn xung quanh, Cố Ngôn Hề hiểu ý bèn vẫy tay ra hiệu cho những người đi theo hai người lui xuống, đến khi trong phòng không còn người ngoài thì Trình Dịch mới ghé sát vào thấp giọng hỏi: “Đại tướng quân muốn Việt thành làm chuyện này, chẳng lẽ là Trầm Lộc Quan bên kia…”

“Đúng vậy.”

Suỵt!

Trình Dịch hít một hơi khí lạnh, vội vàng hỏi lại: “Nhưng sao chúng lại đến Việt thành!”

Mắt Cố Ngôn Hề trầm xuống: “Thứ Cố mỗ không thể bẩm báo chi tiết, nếu Trình chỉ huy sứ có điều hoài nghi, Cố mỗ nguyện để em trai lại, để làm an lòng quân trên dưới Việt thành.

“Người nào là em trai của Cố công tử?”

“Là người tên Trọng Văn Trác kia, hắn ta là… em trai của vợ tôi.”

Mắt Trình Dịch xoay chuyển, cắn răng: “Được! Cứ như thế! Nhưng như trong thư của ngài thì hao phí rất lớn, Việt thành e rằng không thể hoàn thành.”

“Việc này không cần lo lắng, em tôi sẽ giải quyết.”

Ông ta không sợ Cố Hề sẽ ném em vợ chạy mất, nếu thật sự làm vậy sợ rằng sẽ bị người trong thiên hạ chê cười.

Cố Ngôn Hề trở lại phòng bèn gọi Trọng Văn Trác tới, giải thích nguyên do sự việc với hắn ta, lại lấy một phần tiền hồi môn ra giao cho đối phương, không ngờ phản ứng của Trọng Văn Trác lại rất kịch liệt.

“Không được.”

Trọng Văn Trác lắc đầu như trống bỏi: “Ta không ở lại.”

“Tại sao? Ta còn cho rằng ngươi rất ghét ta.”

Cố Ngôn Hề ngạc nhiên nói.

Mắt Trọng Văn Trác xoay tròn, sau một lúc lâu mới suy nghĩ ra được lý do: “Quản gia Trần đã bảo ta đi theo ngươi, ta phải mang ngươi hoàn chỉnh quay về.”

“Không có ngươi đi theo ta cũng có thể trở về.”

Cố Ngôn Hề cắt lời hắn ta, tiện đà nói: “Hơn nữa nhiệm vụ ta để lại cho Việt thành khá gian khổ, chỉ sợ Trình Dịch này khó có thể hoàn thành, ta cần ngươi ở đây theo dõi hắn, khi cần thiết có thể trực tiếp tiếp nhận Việt thành.”

“Ngươi điên rồi!”

Trọng Văn Trác nhảy dựng: “Ngươi dám giành quyền ở Việt thành, có mười Hà Chính Thích cũng không bảo vệ nổi ngươi.”

“Vậy nên ta muốn ngươi ở đây che giấu.”

“Sau đó thì sao! Chờ Hà Chính Thích vì đại nghĩa gϊếŧ vợ?”

Cố Ngôn Hề nhíu mày vì xưng hô không hề có ý tôn kính này của hắn ta, chợt nói: “Ta đều có chừng mực.”

“Ngươi muốn ta ở lại, vậy ngươi đi đâu?”

“Đương nhiên là vào trong núi cứu người.”

“Ngươi! Người như ngươi, cơ thể ốm đau bệnh tật, có thể đến được đây đều là nhờ ta cứu mạng, bây giờ ngươi lại muốn chạy vào núi đi cứu người khác, còn muốn vứt ta lại?”

Trọng Văn Trác giận đến đỏ bừng hai má: “Ngươi tin tưởng phán đoán của bản thân như vậy, tin tưởng Cung thân vương sẽ bại trận sao?!”

“Có bại hay không ngươi cứ xem Tỉnh Trọng Cẩm chẳng phải sẽ biết sao.”

Cố Ngôn Hề nói: “Bọn họ xuất hiện ở đây, ngoài chuyện Yến thành bại trận còn có thể có nguyên nhân gì khác được.”

Trọng Văn Trác im miệng.

Hôm nay thái độ của hắn ta đối với Cố Ngôn Hề khác thường như thế đương nhiên cũng có nguyên nhân này.

Đoàn người Tỉnh Trọng Cẩm cực kỳ kiêng dè với nguyên nhân bản thân đến Việt thành, căn bản hắn ta không hỏi thăm được, nhưng trực giác nhạy bén đã nói cho hắn ta biết, lời Cố Ngôn Hề nói là sự thật.

Người này thật sự có thể ở trong đại viện khuê phòng, dựa vào một tin tức đơn giản “ba vạn đại quân man tộc tăng cường đến Trầm Lộc Quan” này mà phán đoán được một cuộc chiến thất bại liên lụy đến cả đế quốc Đại Khánh ở ngoài ngàn dặm?!

Đây là trí tuệ quỷ thần khó lường gì thế!

Không thể không nói, hắn ta không muốn ở lại Việt thành này.

Hắn ta muốn đi theo cạnh người này, xem xem sau đó đối phương muốn làm chuyện gì.