Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 9: Lắc lắc cái đuôi, nũng nịu nói: "Ôm."

Chương 9

Thấy bé nhân ngư cứ nhìn mãi chỗ cổ của hắn, Lệ Cảnh Phong bèn với tay vào lấy chiếc vòng cổ ra.

“Em đang nhìn nó à?”

Thẩm Ninh gật gật cái đầu nhỏ.

Lệ Cảnh Phong nói: “Đây là đồ mà nữ hoàng khen thưởng cho tôi.”

Ra là vậy.

Bảo sao lúc nào cũng thấy Lệ Cảnh Phong đeo trên người, ra là đồ được nữ hoàng ban thưởng cho.

Nhưng mà ------ nữ hoàng á?

Thẩm Ninh cảm thán bản thân nên sớm được phổ cập kiến thức về tình hình của toàn bộ hoàng thất hiện tại.

*

Lệ Cảnh Phong buông cây bút trong tay xuống, sắp xếp văn kiện trong phòng lại rồi đóng kỹ, cẩn thận cất vào két sắt rồi mới trở về phòng ngủ.

Thẩm Ninh ngây ngốc nhìn Lệ Cảnh Phong bước vào phòng tắm tẩy rửa bản thân cho sạch sẽ rồi lại nhìn người đàn ông bước ra với một chiếc khăn tắm quấn quanh eo hông săn chắc, phía trên chính là những đường cong săn chắc đẹp đẽ tràn đầy sức mạnh của những múi cơ bụng.

Mà phần giao thoa giữa những múi cơ với chiếc khăn tắm trắng tinh phía dưới cơ bụng chính là hai cái rãnh sâu hoắm, lại nhìn nhích xuống phía dưới thêm xíu nữa chính là……những cảnh đẹp ẩn phía bên trong màu trắng tinh khôi của chiếc khăn tắm.

Hô hấp của Thẩm Ninh không hiểu sao bỗng dưng lại nhanh hơn một chút.

Trên tóc của Lệ Cảnh Phong vẫn còn vương những giọt nước tinh nghịch không chịu rơi, rút bộ quân phục ra, rồi lại nhìn Lệ Cảnh Phong đang trong trạng thái thả lỏng, chăm chú ngắm đôi mắt sâu thăm thẳm của người ấy đã khiến cho Thẩm Ninh chợt nhớ về gió biển ở Siberia.

Lệ Cảnh Phong lắc lắc tóc, đi đến bên mép giường nhìn bé nhân ngư của hắn: “Giờ chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi nhé?”

“Ừm!” Thẩm Ninh gật đầu thật mạnh, anh đã vội vã cả tối rồi, mau mau đi ngủ sớm đi!

Hơn nữa đêm nay tinh thần lực của anh còn bị rối loạn hết cả lên nữa kìa! Gϊếŧ nhiều quái thú như vậy bộ không mệt hở?

Nhận được câu trả lời của Thẩm Ninh, Lệ Cảnh Phong liền vươn tay tắt đèn trong phòng ngủ.

Trong bóng tối, một người một cá cùng nhau ngủ chung một phòng.

Lệ Cảnh Phong ở trên giường còn Thẩm Ninh thì ở trong nước.

Dĩ nhiên rồi, ngủ lơ lửng trong nước thì đòi thoải mái ở đâu ra, thế nên Thẩm Ninh bèn vẫy đuôi, thuần thục bơi trong bể nước một cách lặng lẽ rồi chui tọt vào cái giường bằng vỏ trai.

Buổi sáng, Lê Nhạc tới muốn vớt nhân ngư lên để làm sạch bể, trong lúc đó thì sẽ cho nhân ngư trong xe đẩy nước hoặc là ở trong phòng đợi thêm lát nữa, suy nghĩ chu toàn là thế ấy thế nhưng mà Thẩm Ninh lại lười, làm biếng nằm trong giường vò sò không nhúc nhích.

Lệ Nhạc: …….

Cá thời nay đều nhàn nhã như thế à?

Giống hệt một con cá muối!

Lệ Cảnh Phong đã thức dậy từ sớm, sau khi mặc xong quân trang, hắn bước vào phòng ngủ, hết nhìn Thẩm Ninh thì lại quay sang nhìn Lê nhạc.

Hắn nhìn công cụ trong tay Lê nhạc rồi lại nhìn sang người máy vệ sinh gia dụng trong nhà, nói: “Vệ sinh bể nước?”

Lê Nhạc đáp: “Vâng, nhưng mà Ninh Ninh lại không muốn ra….”

Bé người cá đã sáng quắc kể từ lúc Lệ Cảnh Phong bước vào phòng ngủ, cậu lắc lắc cái đuôi nhỏ, vươn hai tay về phía lệ Cảnh phong, nũng nịu nói: “Ôm.”

Lê Nhạc:?!

Sao giữa người với người có sự chênh lệch đối xử lớn thế hả tổ tông của tôi ơi!

Bị tiểu nhân ngư làm tan nát cõi lòng QAQ

Nhưng dù sao thì Thẩm Ninh cũng vẫn là người cá của nguyên soái, được tận mắt chứng kiến cảnh Thẩm Ninh và Lệ Cảnh Phong tương thân tương ái, trong lòng Lê Nhạc vẫn là nở hoa bừng bừng!

Trộm ghép CP!

CP ở ngay trước mặt bản thân phát đường thì thử hỏi bản thân có cảm giác gì? Ngọt chớt tui gòi!

*

Lệ Cảnh Phong ôm Thẩm Ninh ra ngoài bể nước, tiểu nhân ngư nheo mắt, nũng nịu nằm yên trong l*иg ngực của Lệ Cảnh Phong, trông đến là thoải mái mà hưởng thụ sự chăm sóc của ngài đại nguyên soái nọ.

Trông thế thôi chứ cậu vẫn len lén dòm đám tơ tinh thần của hắn đấy nhá, hình như chúng nó nhạt hơn nhiều rồi thì phải, đều chỉ toàn là màu hồng nhàn nhạt, quả nhiên quả thanh long đã được tinh lọc kia có tác dụng mà!

Thế thì nước linh tuyền bên trong không gian chắc chắn sẽ càng hữu dụng hơn!

Ái chà chà, phải nghĩ biến pháp túm cái vòng về tay ngay mới được!

*

Lệ Cảnh Phong vừa ôm bé nhân ngư vừa tự cảm nhận, cơ thể hắn khôi phục sau hỗn loạn nhanh hơn lúc trước nhiều lắm, trước kia cứ hễ phát tác thì phải đau liên miên mấy hôm liền, không bao giờ có cái chuyện ngay ngày hôm sau đã giảm bớt được.

Ấy thế nhưng hôm nay, ngoài trừ đau đầu thì hình như hắn cũng chẳng có chút nào gọi là hỗn loạn, thống khổ như ngày trước.

Phải chăng nó có liên quan tới quả thanh long mà tiểu nhân ngư đưa cho hắn?

Hay là do tiểu nhân ngư nắm tay truyền tinh thần lực dịu dàng của cậu cho hắn đây?

Dù vậy nhưng Lệ Cảnh Phong vẫn nghiêng về việc tiểu nhân ngư truyền tinh thần lực cho hắn nhiều hơn một tẹo.

Ánh mắt Lệ Cảnh Phong nhìn Thẩm Ninh đang làm tổ trong ngực dịu dàng đến nỗi muốn nhỏ ra cả nước.

Bé nhân ngư của hắn đang ngoan ngoãn nằm trong cảnh tay của hắn, cái đuôi nhỏ đáng yêu kia cũng rất ngoan, biết là bản thân đi ra từ bên trong bể nước nên toàn bộ cá đều căng chặt, sợ làm ướt quần áo hắn vừa mới thay.

Lệ Cảnh Phong dịu dàng nói: “Cũng không cần cẩn thận đến vậy đâu, thấm ướt thì tôi sẽ dùng tinh thần lực hong cho khô……”

“Ò.” Cho nên Thẩm Ninh mới hơi thả lỏng cá ra một ít, vô cùng mạnh dạn đem toàn bộ trọng lượng nằm trong l*иg ngực của Lệ Cảnh Phong.

Cái đuôi lắc lắc nom đến là vui.

Thật thoải mái! Thật cưng chiều! Muốn khoe khoe á!

Thẩm Ninh nhìn Lệ Cảnh phong rồi cười vui vẻ.

Làm cá nhỏ vô lo vô nghĩ hạnh phúc lắm á nha.

Có thể làm nũng, có thể nằm trong l*иg ngực chủ nhân tùy ý rồi được yêu thương.

Hừ, Thẩm Ninh xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, đây đều là những chuyện mà Cục băng lớn phải làm.

Ai bảo……ai bảo tự dưng lại khiến sức ăn của cậu lớn như thế làm gì?

*

Đúng lúc này, thiết bị trí năng của Lệ Cảnh Phong lại vang lên âm thanh.

“Lão đại, các anh em đều đã đến đông đủ hết cả rồi, khi nào thì chúng ta bắt đầu thế?”

“Lão đại, báo cáo lần này mà khu 7 đưa lên, cứ quái quái sao ấy! Cứ có cảm giác có người đứng đằng sau thao túng ý, nếu chúng mày mà để ông dây bắt được thì ông mày sẽ cho bọn mày biết thế nào là đẹp mặt….”

“Lão đại lão đại, nghe nói anh có tiểu nhân ngư á, có thể show ra cho bọn em nhìn một cái có được không?”

“Lão đại, bọn em đều ngồi ngay ngắn cả rồi á! Đảm bảo là sẽ không dọa sợ tới tiểu nhân ngư đâu mà!”

Ôi đệch, cái đám người này thật đúng là không biết sợ là gì sao trời, nói thẳng ra mồm thế bộ không sợ lão đại tức lên xiên cả đám thành thịt nướng, nướng lên cho tiểu nhân ngư ăn hay sao trời? Phải biết rằng một khi lão đại nghiêm túc lên thì sẽ rất chi là khủng bố đấy nhá.

Lê Nhạc càng hồi tưởng thì lại càng lạnh sống lưng, mỗi lần Lệ Cảnh phong tức giận thì rất thích một là kéo tới phòng huấn luyện còn hai là đem mọi người đi huấn luyện dã ngoại, càng nghĩ hắn càng run lập cập.

Ấy thế nhưng Lệ Cảnh Phong lại không có lạnh mặt như trong dự đoán, ngược lại hắn còn cười cười, nói: “Chờ thêm 10 phút nữa rồi mới bắt đầu mở họp. Còn về việc muốn xem bé nhân ngư của tôi á, nghĩ cũng đừng có mà nghĩ.”

Ôi đệt đệt đệt.

Lùi lịch họp xuống 10 phút á?

Phải biết là từ xưa tới nay Lệ Cảnh Phong vẫn luôn là người tới sớm nhất! Cho dù không phải thì một khi các anh em tới đủ thì chắc chắn sẽ bắt đầu luôn!

Thế nhưng hiện tại lại bảo họ chờ?

Cho dù chỉ là 10 phút ngắn ngủi! Nhưng mà đối với đại nguyên soái vốn tuân thủ nghiêm ngặt các quân quy mà nói thì đó cũng đã là phá lệ!

Chẹp chẹp trách không được, trách không được!

Quả nhiên khi có nhân ngư rồi thì nguyên soái không còn được như trước nữa!

Nhưng kia là tiểu nhân ngư đó.

Trân quý mà lại đáng yêu, mỹ lệ mà lại cao quý.

Vừa thần bí vừa yếu ớt, thế nhưng lại có thể chữa khỏi bệnh trong biển tinh thần của các sinh vật.

Lệ Cảnh Phong ra ngoài phòng khách, ngồi ở phía sau bàn làm việc, bắt đầu mở màn hình thực tế ảo lên, chủ trì cuộc họp.

Thẩm Ninh bơi đến bên thành bể nước, tò mò chạm tay lên trên tấm kính dày, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Khi mọi người bắt đầu lục tục vào họp thì chỉ thể nhìn thấy nguyên soái Lệ Cảnh Phong trước mặt, ngay cả phạm vi hình chiếu cũng rất hẹp, chỉ bao quát từ bàn làm việc trở lên mà thôi, giữa không trung có một quả bóng nhỏ đang bay lơ lửng, dường như đó là trang thiết bị tiên tiến dùng để thu rồi chiếu hình ảnh của Lệ Cảnh Phong tới bên kia thì phải.

“Lão đại!”

“Chào nguyên soái!”

“A lâu rồi không gặp!”

Bầu không khí của cuộc họp khá trang nghiêm, nhưng rồi lại mang theo chút gì đó độc thuộc riêng về quân nhân, không bám theo một khuôn mẫu cố định nào hết, ngữ khí của mọi người đều bất giác đem theo vài phần tôn kính Lệ Cảnh Phong.

Xem ra, đám cấp dưới của Lệ Cảnh Phong, đều đối xử rất tốt với hắn, ai ai cũng đều rất tin phục hắn.

Thẩm Ninh nghiêng đầu, chống cằm nhìn Lệ Cảnh Phong đang ngồi làm việc trước mặt rồi lại không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ.

Ừm, phiếu cơm dài hạn của nhà mình rất không tồi!

Đẹp trai quá đi mất!

Hơn nữa, hắn lại là trung tâm của một đám cấp dưới mạnh mẽ kia nữa.

Lệ Cảnh Phong mặc quân trang, bộ dáng thêm cả tinh thần trông đến là sáng loáng.

Lệ Cảnh Phong ho một tiếng, nháy mắt mọi người đều thành thật hơn không ít, Lệ Cảnh Phong bắt đầu nói: “Hôm nay cho phép mọi người thả lỏng một chút, không cần quá nghiêm túc, mọi người cứ tùy tiện nói.”

Éc, cái không cần quá nghiêm túc trong miệng ngài có phải là bắt buộc bọn em phải nghiêm túc có đúng không!

Mặc kệ thế nào thì quân uy của Lệ Cảnh Phong vẫn còn đó, nháy mắt mọi người đều đứng đắn hết lên cả đám, tiểu đội trưởng đóng quân bảo vệ bên ngoài khu trung tâm bắt đầu phát biểu: “Báo cáo lão đại, tiểu đội phòng ngự ở khu 7 đã nhận được lời kêu gọi sự giúp đỡ của các cư dân, nơi đó có tinh thú biến dị cấp bậc cao lui tới công kích các cư dân và các loại kiến trúc cùng phương tiện.”

“Cấp bậc được ước chừng cao đến đâu?”

“Lần ấy là do đội hộ vệ của hoàng gia phụ trách nên vẫn chưa trải qua việc đo lường tính toán, dự tính là từ cấp A trở lên.”

Lệ Cảnh Phong nhíu mày: “Đội hộ vệ hoàng gia không thanh trừ?”

“Vâng….Nói là có hơi khó giải quyết nên bệ hạ bên kia đã hạ lệnh để ngài tự mình qua coi rồi làm.”

Lê Nhạc bĩu môi: “Khó giải quyết cái nỗi gì….xem ra đây là đang lấy cớ sai khiến lão đại đây mà, chắc sợ tinh thần của lão đại hỗn loạn không đủ nặng!”

Lệ Cảnh Phong nhìn hắn một cái: “Câm miệng.”

Lê Nhạc: “Hừ.”

Tuy vậy nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn không nói tiếp nữa.

Lệ Cảnh Phong đứng lên, khép lại văn kiện trong tay: “Tiểu đội số bảy, Nhậm Trạch sẽ cùng tôi sẽ đi xem, còn Lê Nhạc, tiếp tục ở lại chỗ này phụ trách an toàn của phủ nguyên soái và tiểu nhân ngư, những người còn lại, về đúng cương vị của bản thân đợi nhận mệnh lệnh tiếp theo.”

“Vâng!”

Tuy Lê Nhạc đối với quyết định không cho hắn ra khỏi cửa rất chi là bất mãn, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì bản thân hắn lại có thể chăm sóc của tiểu nhân ngư Ninh Ninh, thế là hắn lại vui vẻ đến nỗi muốn biểu diễn màn nhảy cao 3 thước tại chỗ: “Vâng, thưa lão đại!!!”

Đó chính là tiểu nhân ngư trân quý đấy nhá!

Phóng tầm mắt ra toàn bộ quân đoàn thì cũng chưa chắc có lấy một cá đâu đấy!

Ngay cả thành viên hoàng thất dù muốn có một cá thì cũng vẫn rất khó!

Mọi người đều phải dựa vào quân công mới có tư cách xứng đôi với tiểu nhân ngư, hơn nữa còn phải được căn cứ nhân ngư đồng ý, tiểu nhân ngư tự mình nhìn trúng thì mới được rinh về nhà.

Tiêu chuẩn của quân công rất cao, về cơ bản thì phải mất mười mấy hai mươi năm mới có thể đạt được, khó là thế nhưng người tới xếp hàng nhận tiểu nhân ngư vẫn cứ dài đến vạn dặm.

*

Kết thúc cuộc họp, Lệ Cảnh Phong liền nhìn về phía tiểu nhân ngư, hắn đeo quân ủng, đi tới bên cạnh bể cá, nhẹ giọng dịu dàng : “Ninh Ninh, tôi phải ra ngoài một chuyến, Lê Nhạc sẽ ở lại chăm sóc em, em ngoan ngoãn chơi trong nhà, có được không?”

Đến bản thân Lệ Cảnh Phong cũng không xác định được rốt cuộc thì tiểu nhân ngư có nghe hiểu những lời hắn nói không nữa.

Thẩm Ninh dùng sức, gật mạnh đầu xuống: “Được!”

Lệ Cảnh Phong cười cười, tiểu nhân ngư đều có chỉ số thông minh nhất định, thậm chí còn có nhân ngư có thể giao lưu đơn giản bằng tiếng đế quốc nữa, nhà mình tuy rằng không thể nói, nhưng nhìn qua thì có vẻ hiểu được một ít chuyện đơn giản thì không thành vấn đề.

Giống như trí thông minh của những thú cưng được bảy, tám tuổi.

Đương nhiên, suy nghĩ ấy chỉ hiện lên trong chớp nhoáng, tuy rằng không thể nói nhưng Ninh Ninh nhà mình vẫn thông minh nhất!

Ninh Ninh không những có thể hiểu được ý của hắn mà còn biết đáp lại nữa, vừa tri kỷ lại vừa đáng yêu!

Ngài nguyên soái vẫn không biết Thẩm Ninh chỉ giả vờ nghe hiểu chứ không biết nói ấy đã vô thức sủng nịch tiểu nhân ngư đến nỗi không còn xíu phép tắc nào hết.

Thẩm Ninh ở trong nước nghiêng đầu, cái đuôi lắc lắc.

Lệ Cảnh Phong vươn tay, vuốt vuốt những sợi tóc vàng óng của tiểu nhân ngư.

Ánh mắt của bé nhân ngư ngây thơ xinh đẹp đầy vô tội, dung mạo tuyệt mỹ, là sự trí mạng đối với bất kỳ một nhân loại nào.

Tựa thiên sứ lạc vào chốn nhân gian hồng trần.

“Ninh Ninh, ở nhà ngoan nhé, chờ tôi về nhà.”

Đầu ngón tay chai sần của Lệ Cảnh Phong bỗng chốc sượt nhẹ qua trên da thịt trên gương mặt của tiểu nhân ngư.

Gần tai của cậu có một ít vảy trong suốt màu hồng đào, khi ngón tay Lệ Cảnh Phong sượt qua đã khiến cậu cảm thấy tê tê dại dại, Thẩm Ninh giật mình một cái, chỗ bị chạm vào như có dòng điện chạy qua, giật một cái.

Ưm…..

Tuy rằng rất lạ, nhưng mà lại có hơi thoải mái, có hơi thinh thích…..Vẫn, vẫn muốn nữa.

Vì vậy nên Thẩm Ninh đã chủ động cọ cọ ngón tay của Lệ Cảnh Phong.

Ngón tay của ngài đại nguyên soái bỗng cứng lại, dừng một chút, ngây ra trên sườn mặt của tiểu nhân ngư thêm vài giây.

Thẩm Ninh sướиɠ đến nỗi nheo mắt lại.

*

Lê Nhạc ở một bên nhìn đến nỗi ngây người một lúc rồi mới hoàn hồn, kêu nhặng lên: “Oa oa oa, sướиɠ ghê á! Sao Ninh Ninh lại đối tốt với ngài như vậy ta! Cọ cọ thân thiết như thế!”

Lệ Cảnh Phong kiêu ngạo nhếch khóe môi lên: “Đây là bé nhân ngư của tôi.”

Nói xong, hắn liền xoay người, tiêu sái rời đi, ra tới cửa rồi cũng vẫn không quên dặn dò thêm một cậu: “Chăm sóc Ninh Ninh cho thật tốt.”

“Có chuyện gì thì cứ trực tiếp liên hệ cho tôi.”

“Biết rồi biết rồi.” Lê Nhạc nói thầm, hắn còn chưa gặp qua một nguyên soái khẩn trương như thế đâu đấy.

*

Lệ Cảnh Phong ra khỏi cửa, trực tiếp đi thẳng tới khu phòng ngự của khu 7, phía sau là một đám quân nhân, tuy nghiêm túc làm việc là thế nhưng trong đầu hắn vẫn cứ canh cánh nhớ tới tiểu nhân ngư đang ở trong nhà.

Tiểu nhân ngư ở một mình trong nhà sẽ cảm thấy tịch mịch ư? Có phải sẽ cảm thấy không quen không?

Không biết Lê Nhạc có thể chăm sóc tốt cho bé nhân ngư của hắn không nữa.

Hơn nữa……

Lệ Cảnh Phong nhìn dị thú trước mặt, ánh mắt sắc lẹm.

Con dị thú này, rõ ràng là đang hướng tới bản thân hắn.

Đó là một con nhện có tám chân đang chạy giữa không trung, trên người có mắt kép, tinh thần lực cấp S, biến dị cấp E, không khó để đối phó nhưng lại rất khó chơi.

Trong lúc chiến đấu, tơ tinh thần của người đối phó với loại nhện này sẽ bị chúng nó dùng dị năng quấn quanh, là một khảo nghiệm rất lớn trong việc khống chế tinh thần lực.

Mà biển tinh thần của hắn, lại đúng lúc đang rơi vào bạo động.

Ra đây là nguyên nhân hoàng thất nhất định phải phái hắn tới giải quyết.

Nếu là như vậy thì……Nhân ngư ngốc đang ở nhà một mình…….

Sẽ chỉ có một mình Lê nhạc bảo vệ em ấy.

Tuy Lê Nhạc cũng là tinh thần lực cấp SSS nhưng không hiểu sao lòng của Lệ Cảnh Phong lại bỗng dưng trở nên nóng vội.

Tốc chiến tốc thắng.

Rơi vào loại trạng thái này, trong đầu của lệ Cảnh Phong chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là muốn trở về nhà tìm Ninh Ninh của hắn.

Editor: Có ai chơi game lord mobile không thế :))?

Editor: Giờ tui sẽ edit từng chương rồi post lên nhé, chứ chia chia kiểu kia tui thấy loạn quá, nhưng nếu chương này quá thì tui sẽ cố gắng ngắt ra ít nhất có thể nè!!! Dạo này lười quá, không biết có cách nào cho bớt lười được hong ta!

Editor: Dịch trên truyện hd, dịch phi lợi nhuận, khi nào nghèo quá hết xiền mua raw thì khi ấy set VIP nhé!

Editor: Truyện dịch chú trọng chất lượng nên sản lượng ra không được năng suất đâu nha, cảm ơn mọi người ủng hộ, chúc mn đọc truyện zui zẻ :>