Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 6.4: Hình như Ngư Ngư vừa mới làm chuyện tày trời rồi!

Dường như lý trí cùng với du͙© vọиɠ muốn bùng nổ đang đấu đá lẫn nhau trong thân thể của hắn, trên thực tế tinh thần lực của hắn đang dần dần hỏng mất, lại không nhận được trị liệu thì kết cục rơi vào khốn cảnh phải tự nổ đến chết là đã được định sẵn, hoàng thất…..cùng các quân đoàn khác, và hầu hết mọi người, đều đang trông chờ cái khoảnh khắc kia dần tới.

Hắn theo bản năng liền tới trước mặt Thẩm Ninh để tìm an ủi.

Tiểu nhân ngư đáng yêu như vậy, ngây thơ như vậy đang ở trong nước nghịch ngợm vẫy vẫy cái đuôi, Lê Cảnh Phong ngắm nhìn bể nước đang dần xuất hiện bọt khí theo động tác của Thẩm Ninh.

Tai của Thẩm Ninh là những chiếc vây cá có màu hồng nhạt trong suốt xinh đẹp hài hòa với mái tóc màu vàng kim nhàn nhạt của cậu, trong suốt.

Cực kỳ xinh đẹp.

Nếu nói thiên sứ được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người, thứ sinh vật được chúc phúc và sống ở trên trời cao thì nhân ngư lại là sinh vật thật sự sống ở trong nước, được các tinh linh mỹ lệ của đại dương bao la ưu ái ban cho khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Lông mi của Thẩm Ninh có hơi cong, đôi mắt xinh đẹp tựa làn nước đang phản chiếu ánh sao trời.

Lệ Cảnh Phong không khống chế được hành vi của bản thân, hắn có chút bạo ngược, dường như không thể đè ép được mà vươn tay về phía tiểu nhân ngư.

Nhưng hắn vẫn luyến tiếc tổn thương tới một phần của Thẩm Ninh, do hắn không thể khống chế được lực tay thô bạo của bản thân nên hắn đành vươn ngón tay thon dài ra, gãi gãi cằm của bé nhân ngư đuôi hồng của hắn.

Mùi hương sông băng mát lạnh trên người Lệ Cảnh Phong xâm nhập vào từng tế bào khứu giác của Thâm Ninh khiến cậu không nhịn được mà bị Lệ Cảnh Phong gãi đến nỗi ngứa ngáy hết cả đuôi.

Khóe mắt cậu ửng đỏ nhiễm ánh nước, thất thố nhưng vẫn là mỹ nhân đáng yêu.

Cần cổ của Thẩm Ninh trắng nõn đến độ có thể thấy rõ từng mạch máu màu xanh lơ, theo những giọt nước mà những lọn tóc dần rơi xuống, dừng trên cái cổ mảnh khảnh nọ, lại từ cổ chảy xuống bộ ngực không có cái gì che chắn.

Tầm mắt rơi xuống là có thể nhìn thấy nơi giao thoa giữa cái bụng trắng nõn cùng cái đuôi cá màu hồng phấn, nơi ấy có hơi trong suốt, có những cái vảy màu hồng nhạt như là ánh trăng trong mộng ảo hão huyền.

Lực đạo của Lệ Cảnh Phong đáp trên toàn bộ cá của hắn tăng thêm vài phần, cánh tay mảnh khảnh vô tội hơi nâng lên, cầm lấy tay lệ Cảnh Phong.

Hầu kết Lệ Cảnh Phong lăn lăn.

Hắn nhẹ giọng nói: “Em thấy chuyện vừa rồi rồi sao?”

Có hệ thống phiên dịch, Thẩm Ninh gật gật đầu, lại lắc đầu, cậu vẫn nhớ cái giả thiết bản thân không nghe hiểu tiếng người nha.

Thẩm Ninh nắm lấy bàn tay to to của Lệ Cảnh Phong, nghĩ thầm, Bắc cực hình như đang lâm vào trạng thái điên cuồng thì phải! Hắn đáp ứng việc nuôi cậu, có lẽ cũng muốn cậu báo đáp nhỉ?

Nhưng mà an ủi thế nào bây giờ??

Dùng tay truyền tinh thần lực sao?

Lúc này hệ thống nên giải thích cho cậu lại câm như hến.

Lệ Cảnh Phong cười tự giễu, hắn sa ngã, thất vọng hỏi: “Cá nhỏ, em sợ hãi tôi ư?”

Lệ Cảnh Phong lý giải bộ dáng Thẩm Ninh đang tay chân luống cuống và đôi mắt hồng hồng là đang chịu kinh hách.

Nghe vậy Thẩm Ninh vội vàng lắc đầu, cái cằm trơn bóng nhẹ nhàng cọ lên đầu ngón tay của Lệ Cảnh Phong, cậu muốn chứng tỏ bản thân cậu không có sợ hãi!

Có lẽ là do cọ quá mức nên Thẩm Ninh cảm thấy có hơi ngứa, thật ra Lệ Cảnh Phong cũng rất ngây thơ, hắn chưa từng tiếp xúc qua với một nhân ngư xinh đẹp, có thể mê hoặc nhân tâm đến thế, nơi tiếp xúc của hai người như có điện giật vậy, Lệ Cảnh Phong lập tức buông lỏng tay ra.

Không có chỗ dựa là tay của Lệ Cảnh Phong, thân thể của Thẩm Ninh theo bản năng có hơi nghiêng, trượt xuống nên cái đuôi cậu đã chuẩn bị đập nước đứng dậy, ai dè cậu không khống chế được lực đạo nên sóng nước giơ lên, tạt cho Lệ Cảnh Phong như đi qua một trận mưa lớn, rót cho cả người Lệ Cảnh Phong một thân đầy nước.

Thẩm Ninh:……

Hình như Ngư Ngư vừa mới làm chuyện tày trời rồi!

Thẩm Ninh không kiềm chế được mà đỏ mặt, rõ ràng Ngư Ngư là đang muốn lấy lòng, chứng minh bản thân không có sợ hãi mà!

Hu.

Thẩm Ninh cảm thấy bản thân đã đem tất cả làm hỏng nên có chút ngại ngùng chui vào trong nước, vẫy vẫy cái đuôi xinh đẹp ngọt ngào giống như mật đường, đem toàn bộ cá chui vào trong động thạch ở góc bể nước.

Cá nhỏ chui a chui a, cuối cùng toàn bộ cá cũng đều chui vào, chỉ có cái chóp đuôi xinh đẹp nửa trong suốt ánh kim nhòn nhọn bị chia ra làm hai là lộ ra bên ngoài.

Sau đó, một cánh tay trắng nõn tinh tế vươn ra, nắm lấy đuôi cá của bản thân, kéo một chút, cuối cùng đến cả cái đuôi cũng mất hút.

Tác giả cớ lời muốn nói:

Nguyên soái đại nhân, lão bà Ninh Ninh thật quá đáng yêu, không được bắt nạt lão bà Ninh Ninh.

Có được hay không, a a a a a a.