Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 6.2: Tinh thần lực của tôi hình như không có khôi phục xíu nào hết

Lê Nhạc thấy Thẩm Ninh đang bơi theo hướng đến cái cây nên hắn cũng đi dọc bên bờ qua đó, vừa đi vừa giải thích với cậu: “Bên kia là một cái nhà cây, thấy sao? Bên trong sẽ có ánh đèn màu vàng quýt……Á á á, cậu đừng có ném nữa mà.”

Lê Nhạc nhận khăn lông từ người hầu, hắn lau lau bọt nước trên mặt, xem Thẩm Ninh đang tò mò nhìn cái cây bên bờ.

Thẩm Ninh tới gần mới phát hiện, đáy của cái cây này trống rỗng, trên thân của nó treo mấy cái đèn l*иg tròn tròn đang lóe lên từng tia sáng nhỏ, bên trong hốc cây tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.

Là một cái sào huyệt nhỏ ấm áp nha.

Thẩm Ninh tò mò bò lên trên bờ ao, người máy trong nhà cảm ứng thấy tiểu nhân ngư lên bờ liền chạy lại, bế Thẩm Ninh lên.

Thẩm Ninh điều khiển người máy để nó để nó ôm cậu đến gần hốc cây, cậu vươn tay ra sờ sờ vỏ cây, hửm, cảm giác có hơi không giống với những cái cây bình thường khác thì phải.

Là cây giả?

“Cái này là sản phẩm mô phỏng dựa theo nguyên mẫu là cây thế giới, là sản phẩm mới nhất được bày bán, thế nào? Ánh mắt của tôi có phải rất tốt không?”

Thẩm Ninh gật gật đầu, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu tỏ vẻ hài lòng với cái thẩm mỹ kỳ lạ của Lê Nhạc.

Vẫn được.

Ấm áp.

Rất tốt.

Có cảm giác hơi giống nhà của một em bé.

Ở thế giới trước kia, ngay từ ban đầu Thẩm Ninh đã sinh sống trong biển rộng, đến tận năm mười hai tuổi ấy cậu mới đến xã hội của loài người học tập và sinh sống, cậu cũng rất hâm mộ các em bé nhân loại có thể chơi trò chơi gia đình.

Nhưng đến cuối cùng Thẩm Ninh vẫn không có chơi.

Đối mặt với tòa nhà bằng gỗ này, Thẩm Ninh liền lắc lắc cái đuôi, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lê Nhạc nhìn đến nỗi ngây ngẩn cả người, tiểu nhân ngư cười lên trông thật xinh đẹp.

Có người hầu lại gần nhắc nhở thì lê Nhạc mới chợt bừng tỉnh lại: “Tôi sẽ cho người đi làm bữa tối hôm nay cho cậu, đã trễ thế này rồi, chắc cậu cũng đã đói lắm rồi nhỉ?”

Bữa tối?

Thẩm Ninh chờ mong gật đầu.

Lê Nhạc nói: “Vậy cậu trước tiên cứ chơi ở đây trước đi đã, nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể cho người máy quanh đây gọi tôi.”

Hắn nhấn nhấn vài cái nút trên người của người máy, nghĩ thầm, hình như tiểu nhân ngư không nghe hiểu những gì hắn nói, rồi hắn lại bấm bấm vài cái.

“Rất nhanh thôi tôi sẽ quay trở lại.”

Vì thế nên Thẩm Ninh đành ngốc một mình ở hậu hoa viên.

Thẩm Ninh bơi qua bơi lại ở trong nước, nghe âm thanh đám thú bên trong vườn không ngừng tru lên, sau đó, âm thanh đám dã thú tru lên dường như đã thấp dần rồi thành thay nhau hú lên, Thẩm Ninh rời khỏi nước, hất hất nước ra khỏi mái tóc.

Cậu vươn tay, dần dần, một quả cầu bằng nước màu xanh tụ lại trên tay cậu, quả cầu nước chầm chậm lớn dần nhưng rất nhanh, Thẩm Ninh đã không chống đỡ được, quả cầu nước bay lên trời rồi tạo thành một đợt mưa nhỏ.

Thẩm Ninh có hơi mất mát: “Tinh thần lực của tôi hình như không có khôi phục xíu nào hết.”