Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 5.4: Chẳng qua chỉ là mấy con thú cưng nhỏ mà nguyên soái nuôi thôi

Lê Nhạc vẫn muốn đem những chú vịt xinh đẹp trong mắt hắn ta đưa cho Thẩm ninh chơi nên hắn liền đặt chúng vào lại trong nước nhưng vẫn bị Thẩm Ninh ghét bỏ đẩy về. Để phòng ngừa Lê Nhạc vẫn ngoan cố nhét vịt con cho mình, toàn bộ cá cá đều chìm hẳn vào trong nước, trực tiếp đẩy sự ghét bỏ lên cao nhất.

Mái tóc vàng xinh đẹp của Thẩm Ninh ở trong ao rạng rỡ hẳn lên, ánh lên những tia sáng lấp lánh từ đèn trong hậu hoa viên.

Đèn trong hoa viên đều có hình bí đỏ, ở bên trong lập lòe ánh sáng như những con đom đóm nhỏ tụ lại, xa một chút chính là cây thế giới. Trên cây thế giới có kết rất nhiều quả có ánh sáng lấp lánh, mà ánh đèn cùng ánh sáng của quả cứ như vậy mà lấp lánh rực rỡ trong đêm tối.

Ấy thế mà tóc của tiểu nhân ngư lại rực rỡ không kém những tia sáng ấy.

Lê Nhạc nhìn khung cảnh trước mắt đến nỗi có chút ngây cả ra.

Thẩm Ninh lẩn trốn trong nước nửa ngày không ra làm lê Nhạc hắn có hơi lo lắng, hắn cho rằng tiểu nhân ngư sợ hãi do thay đổi hoàn cảnh nên an ủi: “Cậu yên tâm, nguyên soái chúng tôi rất dịu dàng, hắn sẽ đối xử tốt với cậu.”

“Những lời đồn đại ngoài kia đều không phải sự thật.”

“Ngài nguyên soái chắc chắn là người tốt mà toàn bộ quân đoàn……À không phải là toàn bộ đế quốc, có một không hai, thắp đèn l*иg vẫn khó tìm.

Thẩm Ninh đã biết phát âm hai chữ ‘dịu dàng’ cũng biết phát âm tên Lệ Cảnh Phong nên cậu vẫn hiểu đại khái ý trong lời nói của Lê Nhạc, đó chính là, ngài nguyên soái rất dịu dàng!

Hắn đang điên cuồng khen cấp trên của hắn!

Thì ra là như vậy!

Đúng lúc này, phía sau vườn bỗng truyền đến từng đợt hô trầm thấp.

Đó là dã thú trong rừng gào rống cùng với uy áp trầm trọng, thêm cả cây thế giới đang chiếu sáng cách đó không xa, trông có vẻ vô cùng âm trầm quỷ dị.

Thẩm Ninh quay đầu lại, nhìn chằm chằm cái vườn kia, thấy mấy chữ được khắc phía trên ghi cái gì thú viên.

Thẩm Ninh:……

“Dịu dàng”?

Lê Nhạc nhìn về hướng thú viên, cười xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Ngàn vạn lần không được đặt đuôi vào……Nơi đó.”

Nơi đó……?

Phủ nguyên soái rất lớn, nhưng gần như một nửa đã là vùng cấm.

Riêng cái thú viên kia đã chiếm một nửa diện tích phủ nguyên soái.

[Ký chủ, không được tò mò.]

“Vì sao?”

[Tên này nói rất đúng, nơi đó xác thực rất nguy hiểm.]

“Bên trong có cái gì thế?”

[Bên trong có thứ đủ để xé nát cá ra -------]

Lê Nhạc cho rằng Thẩm Ninh đang cùng hắn nói chuyện, tuy hắn không nghe hiểu nhưng vẫn trấn an cậu, nói: “Bên trong chẳng qua chỉ là mấy con thú cưng nhỏ mà nguyên soái nuôi thôi.”

Một trận gào rống cuồng nhiệt truyền đến.

Lúc thì giống âm thanh hổ gầm, khi lại như sư tủ rít gào, tiếp theo thì là một tiếng hí lớn vang vọng về phía chân trời, giữa không trung hiện lên một bóng đen che trời.

[----------- thú cưng nhỏ.]

Thì ra chỉ là thú cưng nhỏ, thật đáng yêu.

Thẩm Ninh thầm nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tui muốn đặt giả thiết người đế quốc có nguyên thân là thú hình, nhưng mà để tui xem lại đã, có thể tui sẽ không viết nữa ~