Tiểu Nhân Ngư Hoài Nhãi Con Của Đại Nguyên Soái

Chương 5.2: Thẩm Ninh nhất định là đang sợ hãi hắn

“……Không thể diễn tả?”

Nháy mắt Thẩm Ninh liền nhớ tới những sinh vật trong sách báo và trong trò chơi.

[Đúng vậy, quái vật nơi này là những sinh vật ô nhiễm, nếu gặp hoặc tiếp xúc nhiều thì biển tinh thần sẽ phát sinh ra sự hỗn loạn.]

“Vậy thì sau khi hỗn loạn sẽ dẫn tới cái gì?”

[Sẽ điên cuồng rồi chết, nghiêm trọng hơn là đến cả máu cũng sẽ bị ô nhiễm, bản thân cũng sẽ hóa thành những quái vật bị ô nhiễm kia.]

Thì ra là thế!

Không trách được, bảo sao biển tinh thần của những người nơi đây đều ít nhiều gì cũng có vấn đề, trong đó nghiêm trọng nhất vẫn là Lệ Cảnh Phong, mà Thẩm Ninh nhìn qua Lê Nhạc cũng thấy y chang!

Vốn Thẩm Ninh cho rằng Lệ Cảnh Phong sẽ vô cùng thống khổ mà lại không nghĩ tới một Lệ Cảnh Phong bước đi đầy trấn tĩnh như kia. Hắn đi vào trong phòng, ngồi xuống trước mặt Thẩm Ninh.

Lệ Cảnh Phong nâng tay lên, Thẩm Ninh có chút khẩn trương nhìn hắn.

Ồ, đây chính là phiếu cơm dài hạn của mình sao, ai nuôi cậu thì chính là chủ nhân, làm thế nào để hắn vui vẻ, kéo gần mối quan hệ giữa hai người bây giờ?

Lệ Cảnh Phong nhìn biểu tình trên khuôn mặt Thẩm Ninh, thầm nghĩ, Thẩm Ninh nhất định là đang sợ hãi hắn.

Hắn cười khổ một chút, cũng đúng thôi, có ai là không sợ một người tinh thần lực tùy thời nổi điên, không chịu khống chế rồi đả thương được cả những quân nhân đâu?

Có đôi khi, ngay cả Lê Nhạc cũng không chịu nổi tinh thần lực đầy công kích của hắn nữa là.

Lệ Cảnh Phong vươn tay, cầm lấy đuôi cá của Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh cảm nhận được cái đuôi có một trận tê dại xẹt qua: “Ha…..”

Phiếu cơm muốn làm gì đấy?!

Không ngờ tới là tay Lệ Cảnh Phong rất dịu dàng, hắn nhẹ nhàng nâng đuôi cá của Thẩm Ninh lên, đem ra khỏi két nước. một tay lấy ra tuýp thuốc mỡ bôi thuốc cho cậu.

Thẩm Ninh mở to hai mắt, cảm giác thuốc mỡ dính vào đuôi khiến cậu không nhịn được mà lắc lắc cái chóp đuôi.

“Đừng nhúc nhích.” Lệ Cảnh Phong thấp giọng nói, “Sẽ xong nhanh thôi.”

Ngữ khí của hắn có thể nói là rất nhẹ nhàng.

Không biết tiểu nhân ngư đã đi trong mưa bao lâu rồi, càng nghĩ Lệ Cảnh Phong càng đau lòng.

Thẩm Ninh không hiểu lời Lệ Cảnh Phong nói nhưng lại hiểu biểu tình trên gương mặt của hắn, cũng biết lúc bôi thuốc mà lộn xộn thì sẽ phải bôi càng lâu nên cậu đã nhịn xuống cảm giác đau đớn hòa lẫn với tê ngứa, để Lệ Cảnh Phong bôi thuốc cho mình xong là được.

Lệ Cảnh Phong lấy băng gạc quấn quanh cái đuôi của Thẩm Ninh rồi mới đêm đuôi cậu thả lại vào trong két nước.

Hắn nhìn khuôn mặt đang co rúm lại của cậu đầy khó hiểu, dùng thủ thế để giải thích: “Băng gạc này sẽ giúp cho nước không tiến vào miệng vết thương của em.”

Thẩm Ninh chớp chớp mắt.

Hể, băng gạc không thấm nước?

Thẩm Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cái đuôi trong két nước giật giật vài cái, quả nhiên không có nước vào!

Lệ Cảnh Phong cười.

Thẩm Ninh nhìn đến nỗi ngây người, thì ra khi Cục băng lớn cười lên lại đẹp đến thế!

Lệ Cảnh Phong nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nói; “Tôi sẽ tới ngay lập tức.”

Màu đỏ ở dưới đáy mắt hắn dường như lại tăng thêm vài phần, mu bàn tay Lệ Cảnh Phong dán vào huyệt Thái Dương, nói: “Chút nữa tới phủ nguyên soái, Lê Nhạc sẽ chuẩn bị nơi ở cho em, giờ tôi có việc, có lẽ đến khuya mới có thể trở về.”

Hắm nghĩ nghĩ: “Em không cần chờ tôi.”

“Hắn nói cái gì thế?” Thẩm Ninh hỏi hệ thống trong đầu.

[Lệ Cảnh Phong nói buổi tối hắn có việc, dặn cậu không cần chờ hắn.]

“Ồ, được rồi.” Thẩm Ninh cảm thán nói, “Đã trễ đến thế này rồi còn có thể có chuyện gì được nhỉ, làm nguyên soái thật vất vả.”

[Có lẽ không phải công việc đâu.]