Trong phòng khách của đại tiệc, vô số người nhìn xem kịch vui.
"Cái gì, bắt nạt bạn cùng lớp? Con gái của nhà họ Lục còn làm cái loại chuyện này á?"
"Ôi, được nuông chiều từ bé rồi, nên mới không muốn gặp người khác tốt hơn mình cũng là bình thường thôi."
"Cũng may mà còn có anh trai cô ta chủ trì công đạo, không bênh người nhà."
Dưới cái nhìn đắc ý và kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lâm Tửu, lưng tôi thẳng tắp. Miệng cười nhả ra lời ngọc:
"Anh à, anh đang nói vớ vẩn gì thế? Những người biết thì còn nghĩ anh là Lục Tâm Đình, chứ còn những người không biết lại tưởng anh bị cô hồn dã q.u.ỷ nào đó từ thời nhà Thanh ám lên người đấy. Em cả đời này chỉ quỳ xuống lạy tổ tiên đã khuất thôi.”
Tôi nghiêng đầu, đánh giá anh ấy từ trên xuống dưới một lúc, rồi cười rộ lên ác liệt:
"Hay là như này đi, bây giờ anh đi ra ngoài tìm một cái lầu để nhảy, em sẽ lập tức quỳ xuống lạy anh ba lạy để tiễn anh đi."
Sắc mặt Lục Tâm Đình đột nhiên tối sầm lại.
Lâm Tửu ở phía sau lưng anh ấy, giả vờ giả vịt nói:
"Bạn học Lục, tôi biết bạn không thích tôi, bạn bắt nạt tôi thì không nói đã đành. Sao bạn có thể nói như vậy với anh trai mình chứ?"
Cô ta mở to mắt, nước mắt chảy ra, cố tình làm ra vẻ mặt trẻ con ngây thơ vô tội.
Giang Thiêm ở một bên nhìn thấy, trong mắt hiện lên một tia u ám khó hiểu.
Sau đó, anh ta thấp giọng nói:
"Tâm Tâm, nếu em đã làm sai thì hãy nhận sai rồi xin lỗi là được rồi. Không cần phải…"
Tôi cũng mở to hai mắt, buồn rầu nói:
"Xin lỗi, tôi nghe không hiểu tiếng chó sủa. Các người có thể nói lại bằng tiếng người có được không?"
"Đủ rồi!"
Lục Tâm Đình lạnh giọng quát lớn:
"Lục Tâm Hỉ, đứa con gái như mày, có biết liêm sỉ là cái gì không? Là ai đã dạy cho mày cái thói vô học như thế hả?"
Anh ấy vẫn như trước, mặc kệ tôi có nói gì thì anh ấy cũng không tin.
Thay vào đó, sẽ mang theo thành kiến
mãnh liệt, một lần nữa đóng đinh tôi vào cột sỉ nhục.
Tôi nhếch khóe môi, học dáng vẻ của anh ấy, cười lạnh:
"Ba mẹ đều rất bận rộn, không có thời gian quản em. Anh đoán thử xem là ai đã dạy em? Tất nhiên là anh rồi, anh trai thân yêu của em ơi."
Kiếp trước tôi luôn vừa yêu vừa sợ Lục Tâm Đình.
Anh ấy hơn tôi vài tuổi, vẫn luôn là người anh trai uy nghiêm trong lòng tôi.
Khi tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi bận rộn giải quyết việc ở công ty, nên anh ấy là người quản tôi.
Nếu hơi mắc một lỗi nhỏ, tôi cũng sẽ bị anh ấy dùng thước đánh vào lòng bàn tay, và phạt không cho ăn cơm.
Khi tôi bế một bé cún lông xù đi lạc về nhà, anh ấy đã không cho bảo mẫu mở cửa cho tôi:
"Bẩn thỉu, mấy cái thứ này không được chào đón ở nhà."
Tôi bất lực, ôm bé cún con trên tay, ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà suốt đêm.
Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ.
Tôi luôn cho rằng tính cách của anh ấy chính là như vậy, anh ấy không hiểu được dáng vẻ dịu dàng của anh trai nhà người khác chiều chuộng em gái mình.
Cho đến khi Lâm Tửu xuất hiện.
Tôi mới phát hiện ra.
Anh trai tôi cũng không phải không biết dịu dàng là như thế nào.
Chỉ là đối tượng đó, cũng không phải tôi.
Tôi từng thấy anh ấy ngồi trong xe đưa sữa nóng cho Lâm Tửu, vuốt tóc cô ta nói: "Em phải ăn ba bữa đúng giờ đấy, nếu thiếu tiền thì còn có anh."
Tôi cũng đã từng nhìn thấy Lâm Tửu trong ngày mưa bế một bé mèo hoang gầy gò, còn anh ấy thì vừa cầm ô cho cô ta, vừa nhẹ nhàng hỏi:
"Em có muốn nuôi nó không?"
Sau khi Lâm Tửu say rượu, túm lấy góc áo của anh ấy nói nhảm, anh ấy kiên nhẫn lắng nghe, tất cả những gì hiện lên trong mắt đều là sự dịu dàng.
Kiếp trước tôi vẫn luôn bị mắc kẹt vào bẫy tình yêu.
Rồi hoang mang không hiểu tại sao anh trai mình không yêu mình, tại sao vị hôn phu cũng không hướng về phía mình.
Sống lại một đời mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Tôi là một cá nhân hoàn toàn độc lập.
Cũng không phải cứ không có tình yêu là không thể sống nổi.