Chương 52: Ám
Phải đánh móc, trái đấm thẳng, xoay người một cước, tiểu miêu miêu vô địch trảo…Tiểu thối miêu lấy ưu thế áp đảo tuyệt đối nhanh chóng tiến vào bán kết, Lâm Cửu càng xem càng quẫn, nếu như nói Tiểu thối miêu là người? Nhưng lại hoàn toàn có một bộ dáng dã thú kiệt ngạo bất tuân, nếu như nói là mèo? Thế ngươi đã từng gặp qua con miêu nào biết nhìn trộm người ta tẳm rửa lại biết đánh quyền cước chưa?
Miễn đi, Lâm Cửu từ lâu đã buông tha cho vấn đề này, từ khi y đặt chân vào thế giới này cũng không mấy khi gặp được người bình thường, đại ma đầu cũng được, Tiểu thối miêu cũng được đại khái thế giới này chính là kì diệu như vậy đi.
…
…
Y sơn bạn thuỷ*(núi liền hồ), bên trong hồ nước cạn sóng gợn lăn tăn mấy chú cá tung tăng bơi lội, tảng đá tròn trịa bị nước sông mài mòn, trên một trường y lạnh lẽo được bện thắt bằng trúc có một con bạch xà nho nhỏ đang nằm, bên cạnh đứng một vị hồng y nam tử khôi ngô.
“Đại nhân, xin nhờ người.” Thiếu chủ Đấu Thú Cung Hoả Vân Thiên cung kính khom lưng trước mặt bạch xà.
“Tê ——” Bạch xà chỉ dài hai thước thè thè lưỡi, cao ngạo gật gật đầu.
Nghi ngờ đối phương cũng là ma thú có thể biến thành người giống mình sao? Ha ha, chỉ là một con tiểu hắc miêu mà thôi, cho dù có thể biến thành người cũng chẳng có gì ghê gớm cả, những người này lại sợ thành bộ dạng như vậy, là sợ con tiểu hắc miêu kì quái đó sẽ thành công tiến vào trận chung kết thi đấu cùng tên kia sao?
A… nhân loại a, quả thật nhàm chán.
Bạch xà ngáp một cái miễn cưỡng quay lại toạ ỷ lạnh lẽo, gần đây nhàn đến hoảng, đi xem con tiểu hắc miêu kia là thần thánh phương nào cũng khồng tồi, dù sao nàng cũng đã đáp ứng đám nhân loại đó, hàng năm có thể đáp ứng Hoả gia ba yêu cầu.
Có điều chỉ vì một con mèo con lai lịch không rõ ràng liền đưa ra yêu cầu với mình, chuyện như vậy rất hiếm gặp a, quên đi, tính toán, âm mưu, mấy thứ linh tinh đó của nhân loại đều thực nhàm chán, chẳng có quan hệ gì với nàng cả.
“Làm phiền đại nhân.”
Không dám quấy rầy thêm nữa, Hoả Vân Thiên thật cẩn thận rời khỏi cánh rừng phong cảnh tú lệ này, mãi đến lúc này hắn mới như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu gia, đầu năm nay chúng ta đã thỉnh Bạch xà đại nhân đánh lui kẻ thù bên ngoài một lần, tính cả lúc này nữa là lần thứ hai, chỉ là một con mèo con…” Gia nô có chút lo lắng nói.
Sinh ý của đấu thú cung trong Ân Đô thành lợi nhuận to lớn đủ để hấp dẫn một đám ngoại lai tới xâm lược, cho dù Hoả gia và thành chủ cùng với hai đại thế gia khác giao hảo nhưng về bản chất kì thật bọn họ vẫn đang âm thầm phân tranh cao thấp, Hoả gia cần một thủ hộ thực lực mạnh mẽ, đấu thú cung cũng cần một cường hãn ma thú trấn thủ.
Chẳng qua là ma thú hoá thành hình người đã thành yêu, bình thường sẽ không nghe mệnh lệnh của nhân loại, một con bạch xà này của Hoả gia cũng là yêu thú từ tổ tông lưu truyền tới nay, nếu không phải nhận được di trạch của tổ tông, Hoả gia tuyệt đối không có khả năng ra lệnh cho Bạch xà yêu thú đã có thể hoá thành hình người.
Tuy rằng hàng năm chỉ có thể đưa ra ba điều kiện với Bạch xà, nhưng đối với Hoả gia mà nói nó liền quan trọng tựa như tấm bảo mệnh phù, bởi vậy mỗi một lần thỉnh cầu đều trở nên cực kì quý trọng.
“Ai, đây cũng là bất đắc dĩ.” Hoả Vân Thiên âm thầm nắm tay, phụ thân dặn y làm như vậy nhất định có lí do của phụ thân, nhưng đồng thời trong đáy lòng cũng thầm kêu uỷ khuất, nếu không phải vị quý nhân kia đột nhiên muốn Thiên Thánh Châu bọn họ cũng không phải dùng nhiều khí lực để ngăn cản người thắng cuộc như vậy.
Cố tình muốn sau khi trận đấu bắt đầu mới đưa ra yêu cầu, vị quý nhân kia thật là khó chiều, nhưng bọn hắn lại không rời được vị quý nhân trong cung kia.