Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 16

Chương 16: Kẻ có tiền
Tứ phái luận võ đại hội là cái dạng gì a? Lâm Cửu trong lòng tràn đầy chờ mong, một đám cao thủ ở trước mặt ngươi so chiêu, quả thực còn sống động hơn cả xem phim 3D ý!

Cách đại hội còn vài ngày nữa, Lâm Cửu cũng không muốn lãng phí khoảng thời gian này, mỗi ngày ngoại trừ ở trong phòng đọc sách, ngủ, ăn cơm ra, phần lớn thời gian của y đều lang thang bên ngoài.

Y đối với mọi thứ trong thành đều thật xa lạ, tuỳ tiện thấy trò biểu diễn mới lạ cũng sẽ kinh hô liên tục, không biết còn tưởng rằng người này từ vùng núi quê xa xôi hẻo lánh nào tới, chẳng qua Lâm Cửu quả là từ trên núi xuống thật, lần đầu vào thành, thấy gì cũng đều mới mẻ.

Cũng may U Lan Cốc phái Diệp U cùng Tâm Lan theo bồi bên Lâm Cửu, có thể tuỳ thời tuỳ chỗ giúp vị Cửu công tử tôn quý này giải đáp nghi hoặc.

“Khiến nhị vị chê cười rồi, ta lần đầu tiên xuống núi, cái gì cũng đều không hiểu.” Ngay cả mua đồ cũng không biết phải hỏi Diệp U cùng Tâm Lan bên cạnh xem mua thế nào. Lâm Cửu cũng thấy có chút ngượng ngùng.

“Cửu công tử chính là cao nhân xuất thế, có thể giúp công tử giải đáp nghi hoặc chính là vinh hạnh của chúng ta.” Có điều đúng là cái gì cũng đều không biết, bộ dáng cái gì cũng muốn hỏi làm cho Diệp U cùng Tâm Lan càng thêm tin tưởng vững chắc Lâm Cửu là tiên hiệp, bằng không thường nhân sao có thể ngay cả mua đồ cũng không biết được chứ.

Thật cũng không phải Lâm Cửu không biết mua đồ vật này nọ, người này quả thật không có khái niệm về tiền tài, lúc ở trên núi căn bản không cần dùng đến tiền, khi xuống núi chư vị tiên hiệp đem một đống bạc vụn vàng lá bảo thạch gì gì đó ném cho y, Lâm Cửu cũng không biết trong Hoàng Phủ Đế Quốc vật giá là thế nào, có phải cũng không khác nhiều lắm với Trung Quốc cổ đại hay không.

Vì thế khi Diệp U cùng Tâm Lan thấy Lâm Cửu tuỳ tuỳ tiện tiện lấy ra một mảnh vàng lá mua một bộ quần áo thiếu chút nữa té xỉu, phiến vàng lá này đừng nói là mua một bộ quần áo, dù cho muốn mua cả cửa hàng này cũng không thành vấn đề.

“Vàng lá này lại đáng giá như vậy sao a?”

“Đương nhiên, sản kim lượng của Xích Thổ Đại Địa ít, bảo thạch lại khó tìm, như mảnh vàng lá với độ tinh khiết cực cao trong tay Cửu công tử đây, chính là giá trị một vạn bối*.” Diệp U giải thích.

(*Bối: tiền xưa, bằng vỏ sò)

Trên Xích Thổ Đại Địa không trực tiếp dùng vàng bạc lưu thông, mà là sử dụng tiền “Bối”, một mảnh vàng lá giá trị một vạn bối, mà một khối bảo thạch có thể đạt tới mười vạn bối, thậm chí hơn trăm vạn.

Lâm Cửu vừa nghe cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Này… này… nói như vậy y hiện tại chẳng phải là thiên vạn đại phú ông sao? Chỉ tính riêng vàng lá y đã đầy cả một túi, còn có bảo thạch cũng một gói to, bạc vụn linh tinh cũng không phải số ít.

Y vốn tưởng rằng vàng bạc bảo thạch trong thế giới này giá trị cũng tương đương ở thế giới trước kia, không nghĩ tới lại trân quý như vậy.

Có điều vừa mới nghĩ như thế, hoá ra Tiên Hiệp Điện có tiền như vậy a! Đại môn Tiên Hiệp Điện dùng cả một khối ngọc thạch cắt thành a, còn lại lầu gác a, phòng a, không phải là cổ thụ ngàn năm thì cũng là bảo thạch a, ngọc a.

Mấy cái thứ vàng bạc này tiên hiệp người ta ngại tục khí, trừ bỏ ngẫu nhiên dùng làm đồ trang sức bên ngoài ra, căn bản không ai muốn.

Lâm Cửu không khỏi nuốt ngụm nước miếng, sau khi y hạ sơn mới biết được hoá ra Tiên Hiệp Điện tài giỏi như vậy, có tiền như vậy, khó trách một đám đều ở trên đỉnh núi cao không muốn nhập thế.

“Nói như vậy, Cửu công tử không có tiền thông dụng của Hoàng Phủ Đế Quốc, phía trước có một tiễn trang, chúng ta có thể đên đó đổi vàng lá thành tiền, như vậy mua đồ cũng sẽ dễ dàng hơn một ít.” Tâm Lan nói.

Lâm Cửu đi theo Diệp U cùng Tâm Lan tới tiễn trang, lão bản thấy Diệp U cùng Tâm Lan vào vội vàng chạy ra đón: “Thì ra là khách quý của U Lan Cốc, mời vào mời vào, có chuyện gì cần tại hạ cống hiến chút sức lực nhỏ nhoi cho các vị đây?”

Diệp U cùng Tâm Lan đưa mắt nhìn về phía bọn họ vừa đứng, lộ ra một người vẫn đi theo bọn họ bị bỏ qua không được chú ý tới – Lâm Cửu : “Một vị bằng hữu của chúng ta muốn đổi tiền.”

Tiễn trang lão bản hai bên ria như nét phẩy rốt cuộc chú ý tới sự tồn tại của Lâm Cửu, nhìn đến người mập mạp bình thường này, lão bản không khỏi nghĩ thầm người nọ đến lúc nào vậy?