Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Bạch Liên Hoa, Tôi Bỗng Nhiên Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 3

Mà không hiểu sao pháo hôi bạch liên hoa lại suy nghĩ kỳ quái, khăng khăng cho rằng thụ chính là người làm, từ đó hành động ngày càng cực đoan, cuối cùng tự chuốc lấy diệt vong.

... Ít nhất thì cậu không xuyên đến thời điểm mà mọi chuyện đã không thể cứu vãn.

Trên tay cầm quả bom hẹn giờ, Từ Hoãn nhìn chằm chằm vào bức thư tình chết yểu này một lúc, vừa định xé vụn nó để tránh bị người khác phát hiện gây ra phiền phức nhưng lại do dự.

Từ Hoãn chưa từng yêu đương nhưng cũng hiểu được nguyên chủ đã viết bức thư tình này bằng tâm trạng như thế nào.

Thôi vậy.

Từ Hoãn bất lực thở dài, gấp bức thư tình lại bỏ vào túi quần.

Sớm biết thế đã không đọc cuốn tiểu thuyết này rồi.

**

Từ Hoãn đã tìm được lớp học và chỗ ngồi của mình trước khi tiếng chuông vào học vang lên, chỗ ngồi của cậu hơi chếch về sau cạnh cửa sổ, rất thích hợp để ngẩn người trong giờ học.

Lớp 11A1, có thể nói là lớp trọng điểm của trường, cả công chính thụ chính và nguyên chủ đều ở trong lớp này.

Nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh lớp, Diệp Hạng Thiên rất dễ tìm, dung mạo của công chính như được hack vậy, tỏa sáng rực rỡ. Khi nhìn thấy anh ta, Từ Hoãn gần như có cảm giác cả lớp học đều được anh ta chiếu sáng, so với anh ta thì bạch liên hoa ngồi cạnh Diệp Hạng Thiên lại có vẻ bình thường hơn nhiều, gương mặt trẻ con non nớt chẳng giống học sinh cấp ba chút nào, trên mặt như muốn viết một dòng "Tôi rất ngây thơ, mau đến lừa tôi đi."

Sự xuất hiện của Từ Hoãn không gây được nhiều sự chú ý của các bạn trong lớp, ngoại trừ Tiêu Bạch Hoa thỉnh thoảng ngước mắt nhìn cậu rồi lại dời đi, còn Diệp Hạng Thiên thì hoàn toàn phớt lờ cậu.

Từ Hoãn không bất ngờ với thái độ của họ, dù sao thì nguyên chủ trước đây đã gây ra rất nhiều chuyện, để lại ấn tượng sâu sắc cho hai người này nhưng là ấn tượng tiêu cực.

Trong lớp còn có một chỗ trống, đó hẳn là một nhân vật phụ quan trọng còn lại trong sách, Từ Hoãn vốn không nhớ tên những nhân vật ngoài nhân vật chính, chỉ nhớ rằng vì tính cách nhân vật nên cậu đã đặt cho người này một biệt danh: Long Ngạo Thiên.

Không hiểu sao Long Ngạo Thiên lại không có trong lớp, chỉ có một chiếc cặp sách đặt trên chỗ ngồi chứng tỏ đây không phải là một chỗ trống.

Tiếng chuông vào học vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào lớp, tiếng ồn ào trong lớp học lập tức lắng xuống.