Chẳng Còn Hạ Năm Ấy

Chương 3: Đuổi theo ánh sáng(1)

Sự cố bất ngờ xảy ra ở cổng trường không làm Trần Duyên Tri bận tâm.

Cô đi thẳng đến khu giảng đường.

Ngoài dự đoán của cô, văn phòng giáo viên vô cùng náo nhiệt, bàn làm việc của các giáo viên đều có mấy người vây quanh, trông có vẻ đều là học sinh, cũng có một số giáo viên vắng mặt.

Trước khi đến, Trần Duyên Tri đã tra cứu một vài thông tin trên web của trường, vậy nên cũng biết chút ít về giáo viên chủ nhiệm của mình.

Cô nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở một bàn trong góc, trên bảng tên ghi "Ngô Danh Húc".

Ừm, đúng là chỗ này rồi.

...Không may, giáo viên chủ nhiệm của cô lại là một trong những người không có mặt.

Có điều... Trần Duyên Tri từ từ tiến lại bàn đó.

Quyển sổ đăng ký được đặt trên bàn có dấu vết lật qua, bên cạnh còn có một cây bút.

Chắc là điền vào đây là được nhỉ?

Bên cạnh bàn có bốn nữ sinh, một người dựa vào bàn, ba người còn lại vây quanh cô ta, không biết đang nói chuyện gì mà cười phá lên.

Cho đến khi Trần Duyên Tri bước tới nói với nữ sinh đứng ngoài cùng:

"Xin lỗi, nhường chỗ một chút?"

Cô gái ngoài cùng quay lại nhìn, ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng lùi lại một bước.

Hành động của cô ta kéo theo ba người còn lại cũng nhìn qua, sau đó tất cả đều lùi sang một bên, cô gái dựa vào bàn cũng ngừng cười, từ từ rời khỏi bàn, nhìn Trần Duyên Tri bước qua họ tiến đến phía sau bàn.

Trần Duyên Tri cúi xuống, mái tóc đen như gỗ mun rủ xuống trên bàn, chiếc váy liền màu nhạt làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.

Cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng di chuyển trên sách, nét chữ thanh thoát trải dài trên tờ giấy.

Khoảnh khắc điền thông tin này, trông cô vừa điềm tĩnh vừa nhã nhặn, thậm chí nét mặt vừa rồi cũng mang chút ý cười.

Chỉ là ánh mắt lại lạnh lùng, xa cách.

Trần Duyên Tri đang điền thông tin thì nghe thấy giọng nói từ phía trên: "Cậu cũng là học sinh lớp chúng tôi à?"

Cô ngẩng đầu lên, là nữ sinh vừa nãy được vây quanh đang mỉm cười nhìn cô.

Trần Duyên Tri chỉ mất hai giây để quan sát cô ta: "Ừm, tôi là học sinh lớp 27."

Ngũ quan của nữ sinh kia không nổi bật, nhưng rõ ràng là người giỏi ăn mặc nhất trong bốn người. Tóc uốn xoăn sóng, áo ngắn kiểu IBM vừa hay để lộ một chiếc eo thon gọn, buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế.

Mặc dù Trần Duyên Tri thấy câu hỏi này có vấn đề - lớp chúng tôi là lớp nào? Logic lộn xộn - nhưng vì lịch sự nên cô vẫn trả lời cụ thể.

“Bốn người chúng tôi đều là học sinh lớp 27 đấy." Nữ sinh tóc xoăn tỏ ra rất vui: "Này, cậu đã tham gia nhóm lớp chưa?"

"Nhóm lớp?" Người còn chưa gặp thì sao tham gia được nhóm lớp: "Vẫn chưa."

"À, chẳng trách tôi không có ấn tượng với cậu, mỗi một người trong lớp tôi đều đã kết bạn rồi." Nữ sinh tóc xoăn đó thoạt nhìn có vẻ hồn nhiên, cười tươi như nắng mặt trời: "Không sao không sao, bạn kết bạn với tôi đi! Tôi sẽ thêm cậu vào nhóm."

Trần Duyên Tri: "…Được thôi."

Chuyện này thực sự nằm ngoài hiểu biết của cô. Làm thế nào mà có người thần thông quảng đại đến mức lập được nhóm lớp trước khi khai giảng?

Sau khi mở WeChat và quét mã xong, Trần Duyên Tri cất điện thoại rồi hỏi: "Điền xong chỗ này là có thể đi rồi phải không?"

"Ừ ừ, đúng rồi." Nữ sinh tóc xoăn kia thuận miệng đáp lời Trần Duyên Tri, dường như đang bận trả lời tin nhắn ai đó.

Trần Duyên Tri mở miệng định hỏi thêm điều gì đó, đột nhiên nữ sinh tóc xoăn kia giơ điện thoại lên, hưng phấn quay lại nói với những người khác: "Này này, các cậu mau xem vòng bạn bè đi, trời ơi, tôi thật sự sẽ bị cái thằng này làm cười chết mất!"

"Cái gì thế, trời ơi!"

"Sao Vương Lao Kiện cứ làm mấy chuyện ngớ ngẩn này hoài haha!"

"Cứu với cứu với, bây giờ tôi xóa cậu ta khỏi danh sách bạn bè được không?"

Tiếng cười của bốn người lại bắt đầu lớn dần. Trần Duyên Tri ngay từ đầu đã cúi đầu xuống, tiếp tục điền vào tờ khai.

Một lúc sau, tiếng nói của nhóm bạn đó tạm dừng, sau đó Trần Duyên Tri lại nghe thấy nữ sinh tóc xoăn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, sao thầy chủ nhiệm lại đi đâu lâu thế, chúng mình đã giúp thầy tiếp bao nhiêu người rồi."

Trần Duyên Tri vừa kịp dừng bút.

Cô nhẹ nhàng đóng nắp bút, ngẩng đầu lên mỉm cười với họ rồi dịu dàng nói: "Tôi điền xong rồi, vậy tôi đi trước nhé."



Sau khi rời khỏi trường, Trần Duyên Tri lại đi mua một đống đồ dùng học tập và vở ghi, mãi đến khi hoàng hôn dần buông, cô mới trở về nhà.

Cô nằm trên giường, mở WeChat thì nhìn thấy tin nhắn mới của bà ngoại.

"Tri Tri, con về đến nhà chưa? Con đã lên cấp ba rồi, bà chúc con học hành suôn sẻ, mỗi ngày đều vui vẻ nhé!"

Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên gò má Trần Duyên Tri, cô khẽ mỉm cười.

"Mẹ con không biết cách ăn nói, bà đã nói chuyện với nó rồi, nó nói nó cũng hối hận lắm. Tính cách của mẹ con là vậy đấy, nếu sau này nó còn nói nặng lời thì con cũng đừng để bụng làm gì."