Chẳng Còn Hạ Năm Ấy

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Chương 1. Lần đầu gặp gỡ.

Tàu lửa chạy trên đường ray một cách vô cùng chậm rãi, tiếng ve sầu của mùa hạ át cả tiếng thét gào bên trong tàu, ánh nắng êm đềm mà dịu dàng nằm lặng lẽ trên cành cây.

Trần Duyên Tri giơ cổ tay lên, mạch máu màu chàm chạy dọc đến chỗ đồng hồ rồi đột ngột dừng lại.

Vẫn còn một giờ nữa. Trần Duyên Tri rời mắt khỏi đấy rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chắc là sẽ đến nơi đúng giờ thôi.

Tàu lửa vừa đến trạm, có một cô gái kéo theo một chiếc vali rất lớn đi tới ngồi ở chỗ đối diện. Cả khuôn mặt của cô gái kia đều đã đỏ bừng lên, lộ ra vẻ bối rối như thể đang xấu hổ vì không biết nên đặt vali ở đâu mới phải.

Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn lên phía trên một chút.

À… Đối với một cô gái mà nói thì với độ cao này, quả thực rất khó để có thể cất được vali lên.

Trong lúc Trần Duyên Tri còn đang bận suy nghĩ thì có một ông chú mỉm cười đi tới: “Cháu gái, để chú tới giúp cháu!”

Cô gái kia vội vàng nói: “Cháu cảm ơn chú ạ!”

Trần Duyên Tri thấy thế liền nhìn sang chỗ khác, không quan tâm đến nữa.

Trần Duyên Tri nhìn cảnh vật xung quanh một lúc, đến khi quay đầu lại thì đột nhiên phát hiện ra cô gái ngồi ở phía đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.

Cô gái thấy cô quay đầu lại liền trở nên cuống quýt vội nhìn sang chỗ khác.

Trần Duyên Tri không có phản ứng gì cả. Cô đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm như thế rồi.

Để khiến cho người đối diện không cảm thấy xấu hổ nữa, Trần Duyên Tri lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không biết gì.

Ngay lúc Trần Duyên Tri cảm thấy có hơi buồn ngủ thì cái đệm bên cạnh cô bất ngờ bị lún xuống.

Cô lập tức mở mắt ra thì thấy đó chính là ông chú lúc nãy, trên cổ ông ấy còn đang choàng cái khăn lông, vừa uống nước vừa trò chuyện với cô gái ở phía đối diện.

Trần Duyên Tri nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng tiếng nói chuyện của hai người họ vẫn cứ liên tục không ngừng truyền vào tai cô.

“Cháu gái này, cháu mấy tuổi rồi?”

“Cháu 16 tuổi ạ.”

“16 tuổi mà đã cao như vậy rồi!” Trần Duyên Tri nghe thấy ông chú bên cạnh vỗ đùi cái đét, âm thanh cao vυ't nghe rất đỉnh.

“Không có, không có, cháu cũng không cao lắm đâu ạ.”

“Chắc là cháu đến Xuân Thân để đi học đúng không? Cháu học trường cấp ba nào đấy?”

“Trường cấp ba Đông Giang ạ.”

Trần Duyên Tri quay đầu lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ cô gái đang ngồi ở đối diện này.

Làn da trắng nõn nà, đường nét khuôn mặt rất thanh tú. Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo phông và quần jean bình thường rồi còn mang một chiếc túi vải màu đen trên người. Từ trên xuống dưới không hề có các đồ trang sức hay phụ kiện nào cả.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một cô bé ngoan.

Trần Duyên Tri lại mất đi hứng thú, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

“Cấp ba Đông Giang rất tốt!” Giọng nói vui mừng của ông chú khiến cho màng nhĩ của Trần Duyên Tri như sắp thủng đến nơi.

“Trường đó được coi là ngôi trường danh giá nhất thành phố Xuân Thân đấy. Trường đó thật sự rất tốt! Đúng là học sinh giỏi có khác!”

Dường như cô gái cảm thấy có hơi ngại ngùng: “Không có không có, cháu thật sự không có…”

Trần Duyên Tri ở bên cạnh: “....” Cứu mạng với.

Chủ đề nói chuyện của hai người bọn họ càng ngày càng nhiều, dần dần đã chuyển sang nơi khác rồi.

Hàng lông mi dài của Trần Duyên Tri rũ xuống, cô loay hoay tìm điện thoại rồi mở ứng dụng “Dung Hạch” ra. Không lâu sau đó, một bài đăng đã xuất hiện trong trang cá nhân* của cô.

(*) 星球动态 (tinh cầu trạng thái) đại khái là nơi chia sẻ bài đăng giống như trang cá nhân.



“Khi đang ở trên tàu lửa, tôi đã gặp được một cô gái học cùng trường cấp ba với mình. Thành thật mà nói, quá trình di chuyển bằng phương tiện công cộng thật sự rất nhàm chán, nghe người khác giới trò chuyện cũng chán ngắt.”

Cô lướt xuống chỗ tìm kiếm, thấy được hai bài đăng của mình từ hai tháng trước.

Hai bài đăng này tuy được đăng sát nhau nhưng nội dung lại hoàn toàn khác biệt.

Bài đăng ở phía dưới tương đối ngắn và cũng đã được đăng lên từ trước.

“Vừa mới phát điểm, vừa đủ để tôi có thể vào trường mà mình thích. Rất vui vẻ.”

Thì ra là ngày đó.

Trần Duyên Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc xanh cuối cùng của mùa hạ đang ngân vang giữa những ngọn cây. Cô nhớ tới cái ngày vào hai tháng trước ấy, ngày công bố kết quả của kỳ thi tuyển sinh cấp ba.

Trong vòng 24 giờ trước khi bảng xếp hạng được công bố, ngay khi Trần Duyên Tri vừa mở vòng bạn bè của mình lên thì đã thấy đủ loại cá chép* và bình xịt điểm cao được chia sẻ khắp nơi. Dường như vào thời khắc ấy, ai ai cũng không tránh khỏi việc mê tín.

(*) 锦鲤: cá chép ý chỉ những điều may mắn.

Nửa tiếng đồng hồ trước khi bảng xếp hạng được công bố, hàng nghìn người trên khắp thành phố cùng nhau chen chúc vào trong một cái phần mềm nhỏ xíu, hồi hộp chờ đến lúc bảng điểm được công bố rồi nhanh chóng dán mắt vào màn hình di động như hổ đói vồ mồi.

Trần Duyên Tri cũng là một trong số đó. Cô nhập đi nhập lại số báo danh cùng với mật khẩu mà mãi đến lần thứ 21, cuối cùng cũng không hiện ra dòng chữ “mời thử lại” mà thay vào đó là bảng điểm được đánh số rõ ràng.

Trần Duyên Tri ngay lập tức mở Wechat ra rồi chụp màn hình bảng điểm gửi cho mẹ.

Cô chuyển sang các hộp thư khác, trả lời tin nhắn của một vài người bạn rồi bấm vào hộp thư trước mắt.

Cô đợi một lúc lâu nhưng vẫn chẳng có ai trả lời.

Thấy thế, Trần Duyên Tri bèn mở vòng bạn bè của mình lên xem thử bạn bè của mình đang làm gì.

Ngay sau khi có kết quả của kỳ thi tuyển sinh cấp ba, có người vui cũng có người buồn. Người thi tốt thì đã nhanh chóng đăng ảnh chụp màn hình bảng thành tích lên vòng bạn bè rồi.

Người thi không được tốt lắm, nếu không lớn tiếng bày tỏ nỗi lòng của mình thì cũng viết một sớ văn bản dài nhằng để tự an ủi chính mình. Còn nếu không thì sẽ vội vàng nói rằng họ chỉ đang giữ thể diện mà thôi, hoặc là sẽ nhờ vào các mối quan hệ để được đi cửa sau.

Trần Duyên Tri xem hết vòng bạn bè của mình, nhấn thích từng bài một rồi mới thoát ra.

Khi cô mở hộp thư ra lại một lần nữa thì vừa hay mẹ cô cũng đang gọi đến.

Trần Duyên Tri do dự mấy giây rồi cuối cùng vẫn bấm nghe.

“Sao vậy? Mẹ đã thấy kết quả thi của con rồi, vừa nãy có một tin nhắn đã được gửi đến điện thoại của mẹ.”

Khi Hoàng Diệp nói chuyện âm cuối có hơn cao lên, cũng có hơi khẩn trương vì bà đang trong giờ làm việc.

Cảm giác mất mát trong lòng đã bị đè xuống, Trần Duyên Tri mím môi: “... Không có gì, chỉ là muốn gửi cho mẹ xem một chút thôi.”

“Aida, ba lần thi thử còn tốt hơn nhiều so với thi cấp ba nữa.” Hoàng Diệp ở đầu bên kia điện thoại khẽ thở dài một hơi: “Mẹ vừa mới mở ra xem thử, môn Ngữ Văn với Lịch Sử sao con làm bài điểm thấp hơn so với bình thường nhiều thế? Không phải hai môn này là sở trường của con à?”

Giọng nói của Trần Duyên Tri dần trở nên lạnh lẽo: “Sao con biết được.”

“Vậy nên mẹ mới nói, lên lớp 10 con đừng có tiếp tục vẽ vời gì đó nữa. Cả hai môn đều không thể tự mình làm tốt được. Con đấy, cứ không chịu nghe lời mẹ.”

“Ai nói hai môn đó con thi không tốt?” Trần Duyên Tri đột nhiên lớn tiếng: “Con có thi rớt đâu? Chẳng phải bây giờ con đã là vượt qua điểm chuẩn của trường cấp ba Đông Giang rồi đó sao?”

Lúc trước khi ăn cơm, Hoàng Diệp vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói: “Thái độ của con như vậy thì chắc chắn sẽ không thể nào thi đậu vào trường cấp ba Đông Giang đâu.”

Bởi vì câu nói ấy mà trong suốt một kỳ nghỉ hè năm chuẩn bị lớp 10 Trần Duyên Tri đã chăm chỉ đọc sách để chứng minh cho Hoàng Diệp thấy rằng, bà đã sai.

“Đậu thì đậu nhưng làm sao con biết được con sẽ không làm tốt hơn nếu như con chịu chăm chỉ thêm chút nữa? Con có dám nói rằng điểm thi môn Ngữ Văn và Lịch Sử bị lệch như thế không phải do con đã quá thư giãn rồi không?” Những lời mắng mỏ của Hoàng Diệp lao về phía cô như vũ bão.

“Nếu như con đem cái thời gian dùng để đi vẽ vời kia để học hành thì điểm môn Ngữ Văn với Lịch Sử sao có thể như thế này được? Nếu như con chịu nghe lời mẹ một lần rồi thay đổi thái độ học tập của mình thì nói không chừng đã có thể vào được lớp Nguyên Bồi của trường cấp ba Đông Giang rồi!”

Trần Duyên Tri càng nghe sắc mặt càng trở nên vô cảm, cuối cùng cô cười lạnh một tiếng: “Trong mắt mẹ, con không xứng được có thời gian rảnh sau giờ học, không xứng được nghỉ ngơi, mẹ cứ trực tiếp nói như vậy là được mà?”

“Môn Ngữ Văn và Lịch Sử con thi được điểm kém thì có liên quan gì đến việc vẽ tranh? Sao mẹ cứ cố chấp với chuyện đó mãi vậy? Mẹ có biết con đã cố gắng như thế nào không? Mẹ biết được bao nhiêu?”

“Con có thái độ gì vậy! Con nói chuyện với mẹ mình như thế đó hả!” Một giọng nữ vô cùng chói tai phát ra từ loa điện thoại.

“Trong mắt của mẹ, sở thích của con chỉ là thứ vô dụng, sở thích của con mà mẹ thích vứt liền vứt, muốn chà đạp thì chà đạp. Con thật sự rất muốn biết liệu rằng mẹ có bao giờ tự hỏi lòng mình chưa? Mẹ có từng tôn trọng quyết định của con chưa?”

“Con thậm chí còn không thể nào tin được mình có thể thi đậu vào lớp Nguyên Bồi. Mẹ còn có thể tin tưởng con hơn chính con sao?” Trần Duyên Tri thở hổn hển rồi cười khẩy: “Mẹ thật sự rất thích nói nếu như đấy. Mẹ cứ nghĩ chỉ cần nói nếu như thì con sẽ làm giống hệt vậy à. Buồn cười thật đấy! Rốt cuộc con phải nói cho mẹ biết bao nhiêu lần nữa đây, trên đời này không hề có nếu như!”

Cô cúp điện thoại, bầu không khí trong phòng như lạnh đi vài phần giống như bình nước sôi vừa mới được đun nóng đã bị ném vào Bắc Băng Dương vậy.

Bên trong hoàn toàn yên lặng. Cô tắt điện thoại rồi ngồi thẫn thờ trên ghế một lúc lâu.

Cô đưa tay lên, từ từ lau mắt rồi không nói tiếng nào mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Trần Duyên Tri luôn cảm thấy mệt mỏi mỗi khi nói chuyện với mẹ. Ngày này qua tháng nọ vẫn luôn như thế.

Thế là dần dần cô cũng chẳng còn muốn nói chuyện nữa.

Cô rũ mi, trên hàng mi dài ấy vẫn còn vương chút nước, ngón tay cô khẽ lướt, suy nghĩ thứ hai liền sượt qua trước mắt—

“Phải chăng giữa người với người vẫn luôn tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua, một hiểu lầm chẳng thể lý giải được, dù đã cố gắng giải thích đến đâu cũng đều là tốn công vô ích. Phải chăng suốt cả cuộc đời này, dù cho có là người thân, bạn bè lâu năm, vợ chồng yêu nhau đến bạc đầu hay là con đàn cháu đống đầy ắp tiếng cười thì đến cuối cùng chúng ta vẫn phải sống đơn côi một mình đến hết cả quãng đời còn lại.”

Vào thời khắc ấy, cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Không có một ai thật sự hiểu được nỗi lòng của cô, cho dù đó có là người bạn thân nhất hay là người mẹ đã cạnh bên hơn chục năm nay.

Họ cũng cố gắng sát lại gần nhau, trò chuyện với nhau nhiều hơn nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Cô nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên có một chấm đỏ hiện ra.

Có người đã bình luận dưới bài đăng của cô.

Ứng dụng Dung Hạch là một ứng dụng dùng để chia sẻ cảm xúc của mình mà Trần Duyên Tri đã tải về trong hai tuần nghỉ hè. Cô thường đăng những suy nghĩ của mình lên trên đó.

Lời muốn nói đôi khi có hơi nát. Vậy nên những thứ mà không thể đăng lên vòng bạn bè hay kể cho bạn bè nghe thì cô thường sẽ đăng lên ứng dụng Dung Hạch.

Cái ứng dụng này khá nhỏ nên cũng không có nhiều người sử dụng đến nhưng chỉ cần cô đăng bài thì chắc chắn sẽ có vài người vào bình luận ở dưới đấy. Cô xem việc bộc lộ nội tâm bên trong của mình cho những người xa lạ biết giống như một kiểu cân bằng việc im lặng trước thực tế vậy.

Trần Duyên Tri mở phần bình luận ra xem thì thấy chỉ có một đoạn văn nằm trơ trọi giữa phần bình luận trống trơn trắng như tuyết ấy.

— “Giữa người với người bị chia cắt nhau bởi cái tôi, sự khó hiểu cùng với những ham muốn ích kỷ là một chuyện rất đỗi bình thường. Chúng ta không có cách nào để có thể hiểu rõ được cảm xúc của người khác và họ cũng vậy.”

Trần Duyên Tri cụp mắt xuống, gõ từng chữ vào khung bình luận: “Nếu là người không chịu từ bỏ thì sao?”

Phần bình luận rất nhanh đã có câu trả lời: “Không có ai là không thể từ bỏ. Nếu hợp nhau thì không cần phải giải thích cũng có thể hiểu được. Nếu đã là người được định sẵn sẽ sánh bước bên nhau thì chắc chắn sẽ không bao giờ lìa xa.”

Trần Duyên Tri mấp máy môi, đang định phản bác lại thì thấy người kia bình luận thêm một câu nữa: “Chắc người cậu muốn nói đến là người thân của mình phải không?”

Trần Duyên Tri nhìn thấy câu này liền có chút sửng sốt.

Người kia nói tiếp: “Nếu là người thân thì tốt nhất cậu nên hạ thấp hy vọng của mình xuống. Do hy vọng quá nhiều nên cậu mới cảm thấy thất vọng tràn trề. Cần gì phải đồng cảm với nhau về tâm hồn một cách gượng ép như thế. Có rất ít người có thể đồng cảm với nhau về mặt tâm hồn.”

“Đối với những người không có cách nào để có thể hiểu được nhau mà lại không chịu từ bỏ thì chỉ cần không chia xa, quan tâm và nương tựa vào nhau là đủ rồi.”

Trần Duyên Tri nhìn đoạn văn này một lúc lâu vẫn chưa thể định thần lại.

Một lúc sau, cô mới chậm rãi đưa ra câu hỏi cuối cùng.

“Vậy phải làm thế nào để có thể vượt qua sự cô độc này đây?”

Trần Duyên Tri có thể mơ hồ đoán được, người ở đầu bên kia cũng đang không ngừng gõ chữ.

Không lâu sau, một câu trả lời hiện ra—

“Chẳng thà cứ xem sự cô đơn ấy như một trạng thái bình thường chứ đừng coi nó là một gánh nặng, cứ xem nó như là một niềm tự hào chứ không phải là một điều thất bại.”