Dường như cái nắng mùa hạ đã nước chín công ty giải trí “Hoàng Triều” nằm trên tấc đất tấc vàng.
Lão tổng mới 50 tuổi đã bất hạnh hói đầu Trương Bắc hung hăng dùng khăn rửa mặt lau cái đầu bóng loáng của hắn rồi đập lên bàn cáu kỉnh: “Liên Hạ, cậu mau nhìn xem chuyện tốt cậu đã làm đây này! Cậu còn nghĩ fan bây giờ của cậu sẽ không rời bỏ cậu như những fan ảo cậu mua hay sao?!”
Mặt trời chính ngọ rực rỡ chiếu xuống cửa sổ sát đất, chiếu vào văn phòng tổng tài, ở bên cửa sổ, mấy bồn cây phát tài chỉ có một nửa là có thể giương nanh múa vuốt vươn ra bên ngoài, nửa còn lại đang chắn trước mặt thiếu niên đang ngồi trên sô pha.
Tuy Trương Bắc nói như thể cậu đã debut được nhiều năm nhưng nếu nhìn kỹ, người thanh niên nọ lại trông rất trẻ----
Cậu lười biếng dựa nửa người lên trên chiếc sô pha, đôi chân tinh tế, thon dài vắt ngang lại, không đứng đắn mà lay động, dường như ánh nắng chói chang cũng sợ làm tổn thương khuôn mặt quá tinh xảo, xinh đẹp kia của cậu mà cẩn thận chiếu dọc theo xương quai hàm, lăn theo những đường cong duyên dáng nọ.
Liên Hạ híp con mắt, lông mi dài như cánh bướm khẽ lay động, cậu ngáp một cái, giọng điệu ngả ngớn: “A…….Không sao đâu, Trương tổng không cần quá lo lắng.”
Trong lòng Trương Bắc sinh ra chút mong đợi: “Cậu có cách gì sao?”
Liên Hạ nhón mũi chân, đem cả người nhoài lên sô pha, tạo ra hình dáng đầy kỳ quái.
Cậu giơ một ngón tay trắng nộn lên chỉ, nhẹ nhàng nói: “NO, ông cha ta đã dậy, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.”
Trương Bắc: “……”
Liên Hạ ngồi dậy, vực lại tinh thần: “Cho nên tôi chuẩn bị giải nghệ trở về nhà bán khoai lang tím.”
Trương Bắc: “?”
Thật quá đáng quá đi.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Liên Hạ luôn tạo ra những động thái khiến cậu bị mất nhân khí , vẫn luôn điên cuồng lùi bước thế nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.
Đám fan nhỏ của Liên Hạ vẫn chiến đấu hết mình, còn bảo vệ đến là cam tâm tình nguyện.
Đây là tình mẹ sao?
Trương Bắc bị chấn kinh, chỉ có thể tỏ vẻ tôn trọng quyết định của cậu.
Bên này hắn vẫn đang nỗ lực làm dịu dư luận.
Thế mà ở bên kia Liên Hạ đã chuẩn bị về hưu, bàn giao công việc: “Nếu tôi đến chợ nông sản thì sao nhỉ? Ai da, chú cứ cho tôi 3 túi mầm của khoai lang tím, tôi muốn giống như Einstein nói vậy, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở.”
Trương Bắc: “…..”
Trương Bắc trầm mặc hồi lâu: “Einstein chưa từng nói lời đó.”
“Ồ thế hả, không quan trọng.”
Liên Hạ rộng lượng khoát tay: “Nếu chú không còn việc gì nữa thì tôi về đây nha. Tôi đăng ký một khóa học giúp heo mẹ sinh con, đêm nay chính thức nhập học.”
Trương Bắc: “…..”
Ồn ào chân chính thường sẽ yên tĩnh đến không có tiếng động.
Trương – không sợ náo loạn giới giới giải trí – Bắc cũng phải cạn lời một lúc lâu.
Hắn sờ sờ cái đầu trọc lóc của bản thân, cảm giác bóng láng mịn màng không một chút tóc đã khiến hắn tìm về bản thân, hắn nỗ lực thuyết phục: “Liên Hạ, không sao đâu, lần này bị bôi nhọ thì chúng ta vẫn còn có thể xã giao, Tôi cảm thấy…...vẫn là giới giải trí hợp với cậu hơn.”
Liên Hạ đứng lên: “Nếu thế thì ngại lắm.”
Trương Bắc lại nói: “Như thế này đi, cậu ở giới giải trí cùng lắm là dùng thứ ngôn ngữ độc hại ấy để công kích, người ta vẫn khỏe mạnh bình thường. Tôi sợ sau khi cậu bán khoai lang sẽ trực tiếp biến người ta từ béo khỏe phây phây đến ngộ độc thực phẩm. Xã hội pháp trị, tôi làm thế được.”
Liên Hạ: “…..”
Không đợi Liên Hạ mở miệng phản bác, cửa văn phòng tổng tài đã bị gõ hai tiếng.
Ngay sau đó, âm thanh Giản Du từ bên ngoài truyền tới: “Trương tổng, tôi cùng người đại diện tới ký hợp đồng, chúng tôi có thể đi vào không?”
Liện Hạ “Xì” một tiếng, đôi mắt giống như Trương Bắc đang đảo loạn lên nhìn căn phòng, lần nữa ngồi xuống.
Đây là thời điểm bánh răng vận mệnh của vai chính chuyển động, dưa ở nơi tiền tuyến thế này cậu nhất định phải đến ăn.
Trương Bắc đã quen Liên hạ tùy ý, cũng muốn dùng nghệ sĩ khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu nên mặc kệ hành vi của cậu, trở lại phía sau bàn làm việc: “Vào đi.”