Bởi vì nghĩ em rất đau, nên anh đã chạy xuống nhà tìm mẹ, xin mẹ một cây kẹo mυ'ŧ và mấy miếng urgo với trang trí dễ thương.
- Con bị thương ở đâu sao? Sao lại muốn kẹo với băng cá nhân vậy?
Anh nở một nụ cười tỏa sáng.
- Con muốn chữa lành vết thương của một thiên sứ xinh đẹp!
Lúc anh của năm 7 tuổi nói câu ấy, anh thấy mẹ mỉm cười ấm áp.
Bà lúc ấy đương nhiên biết rằng thiên sứ trong miệng con trai mình là ai, bởi vì khi ai đó nhắc về thiên sứ trong khu phố này, mọi người đều sẽ nghĩ đến đứa trẻ ấy. Một đứa trẻ xinh đẹp với vẻ ngoài mong manh thuần khiết, làn da trắng nhợt nhạt như được làm từ gốm sứ, đôi mắt trong suốt như pha lê. Một đứa trẻ mang mái tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh nắng. Một đứa trẻ có trái tim tuyệt đẹp, ấm áp tốt bụng với tất cả mọi người, chỉ tiếc là, đứa trẻ đó lại là người bất hạnh và đáng thương nhất. Cũng là người cần được giúp đỡ nhất. Một đứa trẻ mang một cơ thể đầy vết thương, nhưng khi đứng trước một kẻ bất hạnh, em vẫn đưa tay ra giúp đỡ họ, mặc kệ bản thân sẽ tiếp tục chìm sâu vào bóng tối tuyệt vọng.
Bởi cũng vì như thế, nên những người xung quanh đều gọi em là thiên sứ.
Lấy được những gì mình cần, anh nhanh chân chạy lên phòng, cầm theo urgo và những viên kẹo ngọt ngào đến bên cửa sổ đang mở ra, nhìn em đang ngồi trước chiếc tủ gỗ dài làm bài tập. Anh lặng im kéo một cái ghế đến cửa sổ, lặng im nhìn em làm xong bài tập, cất hết sách vở rồi mới tiến đến, đưa tay gõ lên lớp kính mỏng thu hút sự chú ý của em. Ánh mắt em chuyển hướng về phía cửa sổ, một làn gió thổi qua khiến mái tóc em bay bay, đôi mắt em hơi nhíu lại, đưa tay lên che mắt. Vào khoảng khắc ấy, cả anh và anh lúc 7 tuổi trái tim đều khẽ khàng loạn nhịp, em giống như một thiên sứ đứng trên tầng mây, vừa xinh đẹp vừa lạnh lẽo.
Em tiến đến gần cửa sổ, lớp kính thủy tinh được đẩy ra, chào đón em là một nụ cười ấm áp dịu dàng, cứ như ánh sáng của hy vọng đang chiếu rọi trái tim bị chìm sâu trong tuyệt vọng của em vậy.
- Những vết thương của em chắc là đau lắm nhỉ? Tặng em nè!
Anh chìa tay ra, bên trong bàn tay anh là những viên kẹo trái cây và những miếng băng urgo màu sắc, anh nhìn tay em chần chừ muốn đưa tới, nhưng rồi lại sợ hãi mà muốn rụt lại. Anh đưa tay nắm lấy nó, bàn tay em thật lạnh và đầy những vết thương, anh dúi vào tay em những viên kẹo và băng urgo rồi nhanh chóng chạy đi.
Bởi trái tim nhỏ bé của anh đang đập một cách mất kiểm soát.
Em nhìn bóng lưng anh chạy đi, đôi môi mỏng mềm lẩm bẩm gì đó, rồi tiếp tục quay lại làm bài tập.
Lúc anh bình tĩnh và quay lại phòng, bên ngoài cửa kính nhiều thêm một màu xanh của hi vọng nhỏ nhoi bị gió thổi bay phấp phới. Tiến lại gần cửa sổ và mở nó ra bắt lấy mảnh giấy, bên trên chỉ có hai chữ duy nhất : "Cảm ơn".
Anh mỉm cười ngây ngô, nhưng anh nào có biết, sự xuất hiện của anh vào lúc này chẳng phải là ánh sáng hi vọng, mà là một làn sóng tuyệt vọng khác, nhấn chìm vị thiên sứ đáng thương vốn đang cố hết sức mà vùng vẫy. Hoàn toàn đẩy em vào địa ngục của tuyệt vọng, hoàn toàn bị nhấn chìm, mà em thì chẳng có cách nào để thoát ra.
______________________________
Lần đầu tiên gặp anh là vào năm cậu 7 tuổi, anh có mái tóc đen với đôi mắt màu vàng kim tỏa sáng lấp lánh, anh dường như lần đầu nhìn thấy một người bằng tuổi có nhiều vết thương trên người như vậy. Bởi ánh mắt anh tràn đầy tò mò, có vẻ vì cậu nhỏ hơn anh rất nhiều cho nên đầu anh hơi cúi xuống.
Anh là mẫu người sinh ra phải lùi lại mới đến vạch đích, và là con nhà người ta mà bao phụ huynh ao ước, nhưng thật nực cười, bọn họ có giống bố mẹ anh ấy đâu. Anh ấy sinh ra đã được tiếp cận với môi trường tốt nhất, từ nhỏ đã được tiếp xúc với nền giáo dục tốt nhất, bản chất anh ấy vốn đã yêu thích việc học nên việc anh ấy tài giỏi cũng là một điều quá bình thường.
Anh cũng không giống cậu, bị đánh đập và ép học mỗi ngày đến mức sợ hãi việc học như cậu, anh sinh ra đã được cha mẹ cưng chiều và dạy dỗ, mỗi ngày nhìn qua nhà anh cậu đều cảm thấy ao ước và ngưỡng mộ. Bởi vì gia đình anh rất hòa thuận, vì cha mẹ anh rất yêu thương nhau, vì cha mẹ anh thật sự rất hạnh phúc. Còn gia đình cậu thì,...
Không ngày nào yên ổn, không giờ nào không cãi nhau, không lúc nào không có tiếng chửi rủa và đánh đập, không góc nào trong nhà sạch sẽ, không chỗ nào không có những trai rượu thủy tinh và những mảnh vỡ.
Cậu không lúc nào không ao ước, ước rằng nếu mình là một thành viên trong gia đình anh thì tốt biết mấy, ước gì bản thần cũng được cha mẹ yêu thương như vậy thì tốt biết bao. Ước gì đôi tay trở nên mềm mại không một vết xước, ước rằng gương mặt mình giống như những đứa trẻ khác, bầu bĩnh không một vết thương, ước cơ thể không còn gầy gò, không còn những vết bầm tím sẽ nhói lên những đêm gió lạnh.
Nhưng biết làm sao được, cậu cũng chỉ có thể mơ ước như vậy thôi, bởi vì cậu sao có thể ganh tị với người khác chỉ vì họ có những thứ mà cậu không có chứ, bởi vì cậu làm gì có tư cách hay lí do gì để ghen tị với anh. Cậu biết, số phận mình gắn liền với đau thương và tuyệt vọng, biết số phận mình định sẵn là sẽ chìm sâu trong tuyệt vọng, vẫy vùng như thế nào cũng chẳng thể thoát ra. Cậu chẳng phải Natra hay Tề Thiên Đại Thánh trong những câu chuyện cổ, có sức mạnh thần thánh để có thể nghịch thiên cải mệnh.
Kể cả khi anh có nở nụ cười tỏa nắng, kể cả khi bàn tay ấm áp của anh dúi vào trong tay cậu những viên kẹo trái cây, kể cả anh có đặt vào trong tay cậu những miếng băng cá nhân đầy màu sắc đi nữa. Số phận cũng đã định, cậu phải vĩnh viễn bị nhấn chìm trong tuyệt vọng.
Ở trường, anh giống như nam chính trong những câu chuyện ngôn tình vậy, lúc nào cũng thật nổi bật và tài giỏi, anh đứng đầu trong mọi bảng xếp hạng học tập. Thành tích của anh luôn đứng đầu, anh giỏi thể thao, giỏi cả những môn học khác, anh luôn là người hoàn hảo nhất. Còn cậu, cậu chỉ có thể là nhân vật phản diện có quá khứ đáng thương lúc nào cũng đứng sau nhân vật chính, lúc nào cũng kém hơn nhân vật chính về mọi thứ.
Anh không giống cậu, cũng không phải cậu, anh không nên có cuộc sống giống như cậu, anh là ánh Mặt Trời thắp sáng bầu trời đêm, định mệnh đã định sẵn anh sinh ra là để tỏa sáng. Còn cậu, cậu chỉ là một mặt trăng tỏa sáng yếu ớt giữa màn đêm u tối, đã định sẵn là không thể thoát khỏi bóng đêm. Anh thích học, còn cậu lại sợ hãi nó, bởi vì khi thấy sách vở hay bài tập, cơ thể cậu lại vô thức run lên, bởi cậu sẽ nhớ tới những lần bị đánh đập một cách tàn nhẫn. Nỗi sợ khiến cậu không thể không run rẩy, cậu chỉ có thể thể cúi đầu xuống, dùng cánh tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi, cố gắng trấn an nó rồi cố gắng cầm bút lên để tiếp tục.
Vì nếu cậu không học, cậu sẽ tiếp tục bị đánh...
Nhưng hiện tại cậu biết, anh xuất hiện, thành tích của cậu rơi xuống hạng 2, cậu sẽ bị đánh đập một cách tàn nhẫn hơn nữa, tuyệt vọng sẽ tiếp tục tàn bạo mà nhấn chìm cậu xuống tận đáy của tuyệt vọng.
______________________________
Anh cũng chẳng thể ngờ, sự xuất hiện của anh chẳng phải ánh sáng trong cuộc đời tăm tối của cậu, mà là bóng tối lớn hơn, trực tiếp nhấn chìm cậuxuống vực thẳm vô tận.
Thời gian cứ dần trôi qua, sự tuyệt vọng không giảm xuống mà còn tiếp tục tăng thêm, thời gian nghỉ ngơi của cậu càng lúc càng giảm. Mỗi ngày cậu đều chỉ có 1 tiếng để ngủ, và 10 phút trong ngày để ăn một chút bánh mì cùng một lát thịt, thậm chí nhiều lúc thời gian ngắn ngủi ấy còn bị giảm bớt. Ngoài thời gian học ở trường, cậu còn phải dành thời gian cho các lớp học thêm, đến mức những ngày nghỉ cũng chẳng thể nghỉ ngơi mà phải tiếp tục học cả những lớp học năng khiếu.
Cũng vì thế, quầng thâm trên mắt cậu càng lúc càng đậm màu, làn da nhợt nhạt cũng dần nhiều thêm những vết bầm tím và những vết sẹo đáng sợ.
Những vết thương đó, không hoàn toàn là do sự tra tấn của cha mẹ cậu...
Cậu mắc hội chứng tự ngược đãi bản thân...
Nếu người khác là vì muốn giảm bớt stress, thì cậu là muốn bản thân không còn buồn ngủ nữa. Chẳng biết kể từ bao giờ, cậu không còn dám nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại mà thϊếp đi, cậu sẽ lập tức tỉnh dậy, cơn ác mộng mỗi lần nhận được thành tích sẽ bị tra tấn một cách tàn nhẫn, bởi cậu chỉ đứng thứ hai...
Nỗi ám ảnh lớn đến mức, cậu thà nhiều ngày không ngủ và để bản thân mệt mỏi ngất đi chứ không dám ngủ. Và điều đó đương nhiên cũng chẳng mang lại chút gì tốt đẹp cho cậu cả, nhưng nó kết thúc mọi sự tra tấn của cha mẹ dành cho cậu.
Năm 11 tuổi, do thời gian nghỉ ngơi quá ít, khiến cậu không làm gì được khi cơn buồn ngủ ập đến trong giờ học nên đã thϊếp. Có lẽ do cô giáo là cô giáo mới, cho nên cô không hề biết về hoàn cảnh gia đình cậu, nên đã mặc kệ sự cầu xin khẩn thiết của cậu mà gọi về cho cha mẹ cậu. Lúc tiếng điện thoại ngừng lại, đôi mắt cậu trống rỗng, gương mặt đầy vết bầm tím tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
- Mình sẽ chết mất, mình sẽ chết mất, mình sẽ chết mất...
Cậu chìm sâu trong tuyệt vọng, không ngừng lẩm bẩm về kết cục của mình khi cha đến đây...
Và đúng như suy nghĩ của cậu, việc sau đó đã làm cô giáo chủ nhiệm của cậu chết lặng và tự trách...
Cha cậu tới, mặc kệ đang trong tiết và sự can ngăn của bao nhiêu người, ông ta tức giận nắm lấy mái tóc bù xù của cậu kéo đi suốt đoạn đường về nhà trước mắt của những người xung quanh.
Ngày hôm đó, từ nhà cậu vang ra tiếng gào thét mắng chửi và âm thanh đánh đập, xen lẫn trong đó là tiếng cầu xin yếu ớt của cậu.
Anh nghiến chặt răng lại, cố gắng ngăn bản thân cuồng nộ trước khung cảnh đáng sợ ấy, khung cảnh mà anh không hề muốn xem lại. Khung cảnh mà sẽ không có ai dám nhìn tiếp, bởi vì chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng đủ làm họ run rẩy trong sự hỗn loạn giữa sợ hãi và phẫn nộ.
______________________________________