Cố Minh Hòe thấy thế, thì cũng không dám kiên trì nữa, hắn sợ rằng nếu hắn quá mức hấp tấp thì sẽ để lộ ra một vài mánh khóe, khiến cho Minh Dương công chúa sinh lòng nghi ngờ với hắn.
-
Cùng lúc đó, bên trong nhà cách vách Phụ Mã phủ.
Đây chính là lần thứ mười Lâm Nguyệt Yểu hỏi nha hoàn của mình, "Lão gia đã trở về hay chưa?"
Sau khi nghe được câu trả lời của nha hoàn rằng lão gia vẫn chưa trở về, trong lòng của Lâm Nguyệt Yểu lúc này đã bắt đầu có chút bất an.
Không phải phu quân nói chỉ trở về xem tình huống thế nào rồi người sẽ trở lại ngay lập tức hay sao? Nhưng mà tại sao phu quân đã đi lâu như thế rồi mà đến giờ vẫn chưa thấy người (trở về) hồi phủ, chẳng lẽ Phụ Mã phủ bên đó đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Hôm nay có thể thành công hoán đổi hai đứa bé hay không? Nếu được thì tại sao lâu như thế rồi mà phu quân vẫn chưa trở lại? Hôm nay Lộng Tình nữ nhi bảo bối của ả ta có thể được đưa vào trong Phụ Mã phủ hưởng phúc hay không?
Lâm Nguyệt Yểu càng nghĩ thì càng cảm thấy lo lắng không thôi, ả ta liền nói với đại nha hoàn trong phòng:
“Ngươi đi ra ngoài giữ cửa rồi gọi Vương Cương vào đây.”
Vương Cương là gã sai vặt của Cố Minh Hòe, vừa rồi khi Cố Minh Hòe trở lại Phụ Mã phủ hắn đã cố ý để gã sai vặt của mình lưu lại chỗ này, chính là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống xấu nào xảy ra.
Sau khi Vương Cương đi vào, Lâm Nguyệt Yểu đã đuổi hết tất cả nha hoàn trong phòng đi ra ngoài.
Chuyện phu quân ả ta là phò mã, hạ nhân trong nhà đều không biết gì hết, dù sao hạ nhân chỗ này phần lớn là thuê đến để làm việc, nếu như để bọn họ biết thân phận thật sự của Cố Minh Hòe, thì chuyện của ả ta và Cố Minh Hòe sợ là không giấu tiếp được nữa.
Cố Minh Hòe và ả ta là thanh mai trúc mã của nhau, và bọn họ cũng thật lòng yêu thương nhau, cho nên vì tiền đồ của Cố Minh Hòe, hiện tại không nên để cho bất kỳ ai biết được ả ta chính là ngoại thất của phò mã Minh Dương công chúa.
“Ngươi hồi phủ nhìn xem, tại sao phu quân lại trì hoãn lâu đến như vậy, đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy (người) phu quân trở lại?” Lâm Nguyệt Yểu gọi Vương Cương đến gần mình, rồi thấp giọng phân phó cho hắn.
"Vâng, phu nhân." Vương Cương cung kính đáp.
Mắt thấy Vương Cương sắp đi ra khỏi cửa, Lâm Nguyệt Yểu nhắc nhở một câu: "Sau khi trở về ngươi biết mình nên nói như thế nào rồi chứ a?"
"Phu nhân yên tâm, tiểu nhân đã biết rồi." Vương Cương nói xong, rồi hắn cũng vội vàng rời khỏi phòng của Lâm Nguyệt Yểu.
Mỗi lần đi gọi lão gia tới đây đều dùng lý do như vậy cũng không lại gì cho lắn, hắn đều dùng xe đếm mức quen đường quen nẻo rồi.