Đa Phùng Thu

Chương 21

Hóa ra khi tiên c.hết đi, sẽ nở rộ ra hàng vạn con bướm.

Đôi cánh đầy màu sắc, dường như chiếu sáng bầu trời tối tăm của Kỳ Hề.

Nó đọng lại trên chóp mũi một lúc rồi nổ tung thành bụi bạc, văng tung tóe không dấu vết.

Ta không thể bắt được.

Cơn ác mộng lấy một loại hình thức vặn vẹo khác biến thành hiện thực.

Đau quá, đau quá.

Tim ta đau quá.

Đau như bị một bàn tay siết thật chặt lấy.

Vừa rồi ta có thể thấy rõ ràng, Xà Tiên đã c.hết trong đau đớn như vậy với nụ cười trên môi.

Ta phun ra một ngụm ma/u, nhẹ nhàng ngã xuống đất.

Kỳ Hề không có gió, nhưng đột nhiên lá bạc bay cuồng loạn, sóng nước lay động.

Là Hội Ý - người đã báo được đại thù, lại gào khóc, linh lực bạo động.

Bụi đen thổi quét đầy đất, lọt vào mũi ta.

Khi ta tỉnh dậy lần nữa, Hội Ý đã biến mất.

Ngũ tạng của ta vỡ nát, linh lực của ta chỉ còn lại một chút ít ỏi.

Ta lại một lần nữa chứng kiến

sự kém cỏi của chính mình, khi đối mặt với kết quả đã định, ta vẫn tan tác trước sau như một.

Ta càng thêm mê mang về ý nghĩa của việc tu tiên, không ngừng tính toán được và mất trên đường đi này. Tất cả những sự việc của ngày hôm qua hiện ra trước mắt ta như cưỡi ngựa xem hoa, ta chỉ cảm thấy thật nực cười, giống như một giấc mộng hoàng lương. (giấc mộng viển vông, không có thật)

Vì vậy, Đạo tâm của ta vỡ nát.

Mệt mỏi đè nặng lên vai, ta chợt nhớ quê hương.

Ta thực sự muốn xóa đi ký ức của mình, làm một con hồ ly bình thường.

Ta từ từ đứng dậy, đi xuống núi.

"Ngươi phải đi sao?"

Là quái ngư kia, không biết đã âm thầm xem náo nhiệt bao lâu.

Thịt cũ của nó lại bắt đầu thối rữa mưng mủ và tróc ra, lộ ra những chiếc xương trắng bệch. Khi nó vẫy đuôi, nước nhuốm đỏ một mảng.

Ta gật đầu.

"Được rồi, đi cẩn thận." Nó nói: "Nếu có duyên thì sẽ gặp lại."

Sau đó vừa quay người, trở lại đáy nước.

Ta đã từng rất hứng thú đến quá khứ của nó, bí mật của nó và lời nguyền mà tộc của nó phải mang, nhưng giờ đây, biết rằng chúng ta về sau sẽ không bao giờ gặp lại, nên ta không có ý định hỏi.

Khi ta rời khỏi Kỳ Hề, mới thấy miếu Xà Tiên đã bị phá hủy.

Ta quỳ xuống dập đầu ba cái.

Quay người lại dứt khoát, không dám do dự hay nhìn lại.

Quê ta cách xa hàng ngàn dặm, vì bị thương, nên ta càng đi càng chậm.

Lúc đó đang là giữa hè, ánh nắng khiến ta mất nước và kiệt sức.

Cuối cùng sau khi vất vả tìm được sông Thanh Hà, ta đã uống rất nhiều nước, rồi sau đó biến thành hình người, đắm mình trong làn nước mát lạnh, chỉ để tận hưởng sự mát mẻ nhất thời.

Chợt nghe tiếng vũ khí sắc bén xé gió, sau đó một con hươu lao vọt qua, khiến chim chóc bay tán loạn, nó đang cố gắng trốn thoát khỏi sự truy đuổi.

Theo bản năng, ta bay lên bờ, vung tay một cái, mũi tên vỡ tan thành bụi.

Vài bóng người cưỡi ngựa bước ra từ bụi cây, không giống những thợ săn bình thường, mà trang bị tinh xảo và được huấn luyện bài bản.

Nam tử dẫn đầu càng thêm oai phong lẫm liệt, đôi mắt sắc như ưng.

"Ngươi là ai? Mà lại biết phép thuật?" Hắn rút thanh kiếm dài, chĩa vào trán ta: “Là... yêu? Hay là tiên?"

(Hết.)