Đa Phùng Thu

Chương 13

Chỉ là vạn sự đều không thể đoán trước được.

Chợt sinh dị biến, mùa đông lại có tiếng sấm cuồn cuộn, kèm theo gió thét cùng với mưa to. Hoá ra là có một con đại yêu đang trốn trời phạt, lại vào nhầm hang hồ ly, g.iê/t chóc và gặm thịt!

Ta không ngăn được nó!

Ta hận bản thân mình vì đã không ngăn được nó!

Đồng tộc của ta thương vong vô số, mà ta lại không có pháp lực mạnh mẽ, chỉ có thể bảo vệ được một vài nhóc hồ ly con mới sinh.

Tiểu đồ đệ của ta cũng vì ngăn cản một đòn chí mạng cho ta mà c.hết.

Khắp nơi đều hỗn loạn nhưng ta lại không khóc được.

Ta vất vả chăm sóc cho đám hồ ly sơ sinh thật tốt, rồi an táng xương cốt đồng loại, rồi sau đó ngày này qua ngày khác không ngủ được nên ta càng dồn hết sức lực vào việc tu luyện, cho đến khi mệt đến kiệt sức, mới có thể tạm quên đi phiền não.

Nằm ngã trên đất, ta nhìn vầng trăng sáng, ngắm ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống khu rừng.

Xà Tiên, người thường nói đến số mệnh, đây cũng là số mệnh sao?

Có phải số mệnh đã định là tất cả những người ở bên ta đều sẽ rời bỏ ta mà đi không?

Càng cố giữ lại, thì lại càng biến mất nhanh hơn.

Càng sợ hãi, thì lại càng như bóng với hình.

Số mệnh, thực sự là một điều đáng sợ.

Ba mùa xuân liên tiếp trôi qua, tổ hồ ly lại chậm rãi thịnh vượng trở lại, nhưng chim yến Khứ Khứ lại thất hứa.

Ta muốn rời đi, ta muốn xuống núi.

Ta muốn tìm kiếm kỳ ngộ, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Ta muốn trở thành tiên càng sớm càng tốt, để có thể lập miếu, mới có thể bảo vệ đồng loại của mình tốt hơn.

Mọi người luyến tiếc ta, vây xung quanh ta khóc lóc, nhưng ta rốt cuộc vẫn nhân lúc trời tối mà lén lút rời đi.

Ta bôn ba mấy ngày liền, gặp nước thì mới nghỉ một lúc.

Gặp một người đánh cá, hắn trông giống một cố nhân của ta.

Sau khi hóa hình người, đến gần hơn, mới nhận ra là hậu duệ của cố nhân.

Tuy rằng hắn ăn mặc giản dị, nhưng dáng người cao ráo tuấn tú, lại ôn tồn lễ phép, chắp tay nói: “Tiểu sinh là Đỗ Xuyến, thấy cô nương do dự mãi, có phải muốn qua sông không?"

Ta gật đầu, hắn lập tức mời ta lên thuyền, chưa lấy tiền, còn tặng cả bánh trái cây.

Ta không nhịn được trò chuyện với hắn, hắn đáp lại từng lời. Chúng ta nói qua nói lại, càng nói càng say mê. Cho đến khi sang được bờ bên kia, cả hai bên vẫn chưa cảm thấy tận hứng.

Đôi mắt của hắn sáng lên: “Không biết tại sao, nhưng tiểu sinh luôn cảm thấy mình rất thân thiết với cô nương… Cô nương đừng hiểu lầm, tiểu sinh không phải là một tên da^m tă.c, không tham luyến sắc đẹp của cô nương, chỉ là… Xin lỗi, lúc nhỏ tiểu sinh không học được vài từ, nên bây giờ nỗi lòng của mình lại không thể nói rõ ràng được."

"Ta hiểu được." Ta mỉm cười, nhưng rồi lại thở dài: "Ta gặp huynh cũng đặc biệt cảm thấy thân thiết. Đặc biệt giống… ca ca ta. Chỉ là ca ca ta mất sớm, kiếp này sợ là sẽ không bao giờ có thể gặp lại."

Chỉ sợ là phải trải qua luân hồi mấy lần mới có thể gặp lại.

Đáng tiếc là ta chưa được thấy dáng vẻ khi trưởng thành của hắn.

Hắn tưởng ta sắp khóc nên vội lấy khăn cho ta: “Cô nương chớ buồn. Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện không thể tránh khỏi. Ban ngày ta thả câu đưa đò ở chỗ này, nếu cô nương... có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào."

“Được.” Ta nói: “Đừng cứ gọi là cô nương cô nương mãi thế, ta tên là Hồ Hoàn, huynh có thể gọi ta là Tiểu Hoàn.”

“Thật là một cái tên hay.” Hắn nói ra câu thơ giống như của chim yến Khứ Khứ, lần này ta nghe rõ ràng: “Nhương tụ kiến tố thủ, hạo oản ước kim hoàn.” (Vén tay áo lộ ra bàn tay trắng ngần, cổ tay trắng ngần đeo vòng tay vàng.)