Đa Phùng Thu

Chương 9

Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong một hang động.

Giường đá, bàn đá, ghế đá, bát đá, cốc đá.

Mọi thứ đều màu đen.

Chỉ có vài hạt châu trắng xinh đẹp được nhét vào hốc tường, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt và dịu nhẹ.

Ta ngập ngừng bước ra khỏi hang, tìm kiếm Xà Tiên khắp nơi không thấy.

Đúng lúc cảm thấy khát nước, nên muốn muốn nếm thử dòng nước sông trắng sữa lạ lùng này.

Vừa thò đầu xuống, đầu lưỡi chưa kịp chạm mặt nước, ta chợt nhìn thấy một con cá to như con nghé đột ngột nhảy lên, há miệng lộ ra một hàm răng sắc nhọn, suýt nữa thì nuốt chửng ta.

May mắn là ta linh hoạt, nếu không thì đã đi đời nhà ma rồi!

Ta vừa lăn vừa bò trở lại hang động, phải rất lâu tiếng tim đập mới bình tĩnh lại.

Lại ngủ một giấc ngủ ngắn nữa, thì Xà Tiên quay lại, ta không nhịn được cáo trạng, hắn cười: "Là lỗi của ta, ta quên ngươi vẫn là phàm thể."

Hắn đưa ta đi hái mấy bông hoa bạc vừa chớm nở.

Vừa vào miệng là tan ngay, kèm theo hương thơm thoang thoảng.

Vào đến bụng thì lại có cảm giác no như vừa ăn cơm.

Thật sự thần kỳ!

Xà Tiên xoa bụng ta nói: “Hoa này chỉ có thể ăn khi còn là nụ, khi hoa nở có kịch độc, nhất định không được ăn nhầm.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn nói thêm: "Ngoài ra, ngươi đừng đến bờ sông kia nữa. Cá trong sông không phải là cá bình thường, mà là yêu thú, canh giữ dị bảo của tộc chúng nó. Mỗi mười năm lại c.hết một lần rồi tái sinh. Toàn thân da thịt bong tróc, chỉ còn lại bộ xương thép, rồi lại mọc vảy mới. Ngươi nhìn kìa, những viên ngọc trai trắng trên tường chính là mắt của nó. Ở Kỳ Hề này không ai dám đối mặt trực tiếp cùng nó, nó đối với ngươi cũng xem như là ôn hòa, nếu không ngươi giờ phút này chắc chắn sẽ không bình an vô sự ở đây.”

Ta bắt đầu tu luyện, Bối Tâm Quyết, vận linh khí.

Những ngày tháng buồn tẻ, mà lại trôi qua rất nhanh.

Khi yêu thú dưới sông tái sinh ba lần, thì ta đã có thể biến thành dáng vẻ của một thiếu nữ loài người, nhưng chỉ duy trì được một thời gian ngắn.

Xà Tiên tặng cho ta một chiếc gương đồng, ta vuốt ve khuôn mặt mỹ nhân, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Nhưng ngược lại, Xà Tiên càng ngày càng xa lánh ta, không còn gần gũi với ta nữa. Hắn nói rằng ta đã lớn, nhân loại chú trọng việc phân biệt nam nữ, cho nên đã mở một hang động khác, cũng từ chối cho ta nhào vào lòng ngực hắn làm nũng, cho dù khi ta biến trở về thú thể cũng không được.

Ta đã chơi xấu bằng mọi cách, nhưng hắn lại không đáp lại ta.

Hừ.

Ta mới không thèm quan tâm nhé.

Ta không phải là một con hồ ly lòng dạ hẹp hòi, ta sẽ không bỏ mặc hắn, ta cũng không nhát gan, không khóc thầm.

Ta cũng sẽ không vì sắp đến ước hẹn 50 năm mà cảm thấy đau khổ, cũng sẽ không ghét việc đối mặt với sự chia ly.