Đa Phùng Thu

Chương 7

Ta đã bị một bầy sói nhắm đến.

Chúng nó thật đáng sợ, ta gian nan chạy thoát đến một ngôi miếu nát, bị thương nặng.

Một đứa bé gái loài người co ro sau bức tượng, ló đầu ra nhìn ta.

Nó gầy gò đến mức da bọc xương, ăn mặc rách rưới.

Ta rêи ɾỉ hai tiếng, nó nhanh chóng tiến tới bế ta lên.

Nó băng bó cho ta, bón ta uống nước.

Ta đau quá không ngủ được.

Nó cứ hát mãi để dỗ dành ta.

Thật hiền lành, giống mẹ ta, giống a tỷ ta.

Ngay khi bầu trời sáng lên, nó cầm một cái bát vỡ đi ra ngoài.

Mãi đến khi mặt trời lặn, mới bưng hai cái tổ cùng với nửa củ khoai lang đỏ về, nhỏ giọng gọi: "Hồ ly nhỏ, hồ ly nhỏ, ta đã về rồi."

Thật hiếm khi ta ăn không vào, cảm giác cả người nóng bỏng.

Ta sắp c.hết phải không? Ta sắp đi gặp sư phụ sao?

Nhưng ta vẫn chưa tu luyện thành hình người, cũng chưa thi khảo thí của Thái Sơn nương nương mà.

Huhu.

Đứa bé gái lo lắng đến mức cũng khóc theo. Nó lau nước mắt, nói sẽ xin thuốc cứu ta.

Nhưng trời tối rồi và bên ngoài rất nguy hiểm.

Ta cố gắng ngậm ống quần của nó để khuyên can nhưng nó xoa đầu ta, rồi sợ hãi bước vào màn đêm.

Trời lại sáng.

Tiếng gió gào thét như sắp mưa.

Nhưng đứa bé gái vẫn còn chưa trở về.

Ta cảm giác cả người nhẹ nhàng bay bổng, tầm nhìn cũng cao hơn.

Hóa ra ta đã c.hết.

Ta nhìn cơ thể đầy vết thương chồng chất của mình, khóc không ngừng.

Bỗng nhiên có tiếng ai đó cười một tiếng.

Ta quay đầu lại thì thấy một bức tượng thần tiên nửa thân phủ đầy mạng nhện dày đặc đang từ từ lộ diện - một đầu rắn với con ngươi dựng đứng, thân người đứng thẳng, một cái miệng thè ra lưỡi màu hồng nhạt: "Yên tâm đi, ngươi vẫn chưa c.hết, chỉ đang mơ thôi, nên mới có thể thấy ta.”

Ta hoảng sợ, khi phản ứng lại thì vội vàng cuống quít học người ta khom lưng, lại gào ra hai câu thăm hỏi bằng tiếng động vật, tỏ vẻ tôn kính.

Xà Tiên móc ngón tay, ta không tự chủ mà bay vào trong ngực hắn: “Ngươi, tiểu hồ ly này, có duyên với ta, ta nguyện giúp ngươi học tiếng người, hóa thành hình người.”

Thật sao?

Đây là chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống ư?

"Thật sự."

Hắn như thể hiểu được ta đang nghĩ gì, miệng đọc pháp quyết, tay gõ nhẹ vào yết hầu của ta.

Ta chỉ cảm thấy đau đớn, khi mở miệng lần nữa, thế mà lại có thể khó khăn nói ra câu “Cảm ơn tiên nhân!”

“Không cần khách khí.” Hắn cười: “Nếu ngươi cùng ta tu hành thêm năm mươi năm nữa, ngươi sẽ thành người, có thể học được thuật pháp cơ bản.”

Ta lại nói cảm ơn, nhưng hắn ngắt lời: “Nhưng vạn vật đều có số mệnh, nhân quả đều có luân hồi. Ta đã dạy ngươi thì ngươi nên báo đáp ta. Có qua có lại mới là tu đạo. Cha mẹ ruột ngươi, sư phụ ngươi, tất cả sự giúp đỡ từ những người đã từng giúp ngươi, bao gồm cả nữ hài nhi đáng thương kia, cũng vì ngươi mà c.hết. Ngươi nợ họ một món duyên nợ. Phải trả cho bằng hết, rồi làm ba việc thiện lớn để báo đáp trời đất, mới có thể thăng thiên."

Ta cái hiểu cái không, chỉ có một câu đặc biệt rõ ràng - đứa bé gái thế mà lại thật sự gặp phải xui xẻo.

Ta lại muốn khóc, Xà Tiên lập tức thở dài: “Đây là số mệnh của ngươi, đều không phải ngươi muốn, ngươi không cần phải tự trách mình.”

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như nước nhưng cơ thể lại lạnh như băng sương.

Ta cố kìm nước mắt, càng cố kìm thì lại chẳng may ợ hơi một cái.

Rồi sau đó ta chợt thấy choáng váng. Khi tỉnh lại, phát hiện bản thân đã hoàn toàn bình phục, còn có thể nhảy được.

Trên bàn thờ xuất hiện một vầng sáng trắng dịu dàng, từ bên trong truyền đến một tiếng gọi thanh khiết kỳ ảo: "Đến đây, đến đây."

Ta chạy về phía vầng sáng.