Gần đây có rất nhiều người đến hạ lễ sư phụ.
Hoá ra là đại thọ trăm tuổi của sư phụ, nhân loại gọi tuổi này là “Kỳ Di”.
Phu tử từng nói người tu tiên phải mất năm trăm năm, nếu là quý tộc và văn nhân thì mất ba trăm năm.
Tương đương với quá hai cái kỳ di nữa, sư phụ sẽ thành tiên!
Ta vui vẻ rạo rực ngậm lấy hoa tặng cho ông ấy.
Sư phụ lại thở dài, mặt ủ mày chau.
Lần đầu tiên ông ấy tìm nhà mới cho đám thỏ con.
Sau đó, ông ấy đưa ta đi ngắm cảnh khắp nơi.
Ta thích ngắm cảnh, thích lăn lộn trên ngọn cỏ mềm ướt sau khi tuyết xuân tan.
Ta không sợ bẩn vì sư phụ sẽ bọc ta trong tấm vải mềm và xoa bóp cho ta.
Trước đây sư phụ luôn cười nhạo ta nghịch ngợm, nhưng lần này ông ấy không cười nữa.
Ông ấy dùng gậy gỗ khoanh tròn một miếng đất, nói rằng phong thủy rất tốt, rồi sau đó nhờ người làm một chiếc hộp gỗ sơn mài lớn màu đỏ. Mấy thanh niên trai tráng khỏe như trâu cố sức khiêng ra sân, mệt đến mức thở hồng hộc, hòa với nước hồ Thảo Tam.
Ta nhảy vào, nó rất rộng rãi.
Đây là nhà mới của sư phụ sao?
Nhưng khi sư phụ nằm xuống, lại có vẻ chật chội, khiến ta chỉ có thể ngồi cạnh đầu ông ấy.
Đấy là tổ mới của ta hả?
Thật là một cái tổ lớn!
Nhưng ta không thích nó, ta thích cái tổ bông tròn, mềm mại của mình hơn.
Ta cũng thích tổ của sư phụ, lúc có mùi trà, lúc có mùi nước bùa.
Sư phụ đứng dậy, ôm ta đi ra ngoài.
Ông ấy nghiệm thu việc học mấy năm của ta.
Ta rất kiên nhẫn vì đếm đậu.
Học bước đi rất giống con người.
Còn thu lại hung tính trời sinh của mình, tính tình tốt bụng.
Chỉ có cái miệng thích ăn ngon là không thay đổi, có thể ăn liên tiếp ba củ cà rốt.
Sư phụ đột nhiên khóc.
Ta lo lắng liếʍ nước mắt ông ấy.
Sư phụ sao lại khóc? Ta lợi hại như vậy, tại sao sư phụ không khen ta?
Ông ấy nghẹn ngào nói: "Tiểu Hoàn ơi Tiểu Hoàn, số mệnh ta đã hết."
"Chúng ta duyên thiển (ý là ngắn), đạo hạnh của ta cũng thiển, chú định không thể thành tiên, chỉ có thể dạy con những thứ như vậy. Con là có phúc, ta đã tính rồi, con sẽ được như ước nguyện, đợi ta c.hết đi, con hãy đi đi, đi tìm sư phụ mới."
Ta trong lúc nhất thời không phản ứng lại, khi ta phản ứng lại, ta lo lắng đến mức nhảy lên.
Ta không muốn!
Ta không muốn sư phụ c.hết! Ta không muốn sư phụ mới!
Ta khóc không ngừng.
Nhưng lần này sư phụ không thuận theo ta nữa, ông ấy dỗ dành ta một lúc, nói là mệt quá, rồi ôm ta ngủ.
Không biết tại sao ta lại buồn ngủ đến thế, ta đau đầu, không tình nguyện chìm vào giấc mơ đen tối và ngọt ngào.
Khi ta mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rồi, sư phụ đã không còn thở, cơ thể lạnh lẽo.
Dường như có người nhận được tin trước đó nên đến bỏ ông ấy vào chiếc hộp gỗ sơn đỏ rồi đóng đinh lên.
Lúc này ta mới nhận ra đó không phải là cái tổ, mà được gọi là quan tài.
Khi người đã c.hết sẽ ở lại trong đó và không thấy được mặt trời.
Người đó sẽ thối rữa.
Thối rữa tựa như trái cây thối.
Ta quá sợ hãi, ta không muốn sư phụ thối rữa nên đã nhào lên cắn người, nhưng cản trở vô ích, còn bị ăn mắng, bị nhốt lại.
Có người thổi nhạc, một bản nhạc thê lương.
Ta loay hoay mở cửa sổ, hình như tuyết đang rơi, mọi thứ đều trắng xóa.
Sư phụ được chôn ở miếng đất có phong thủy tốt kia.
Ta nép mình bên mộ của sư phụ, rêи ɾỉ và kêu gào, nhưng không bao giờ nghe thấy tiếng đáp lại.
Ta ghét sự chia ly.
Nhưng ta vẫn luôn phải chia ly.
Cha, mẹ, ca, tỷ, Đỗ Sân, phu tử, đám thỏ con, sư phụ.
Ta đột nhiên sợ hãi cuộc sống lâu dài này——
Ta còn phải nói bao nhiêu lời tạm biệt nữa đây?
Con đường tu tiên còn dài, lại phải trải qua bao nhiêu nỗi đau nữa đây?
Ánh trăng lên cao.
Sư phụ nói trên mặt trăng có tiên nữ, nhưng ta không thấy được, tiên nữ cũng sẽ không làm phép, khiến sư phụ ta đã sống lại.