Đa Phùng Thu

Chương 2

Ngày hôm sau nó thật sự đã mang ta đến trường ở trong trấn.

Ta nép vào vòng tay nó, nghe phu tử giảng bài.

Đỗ Sân suốt ngày phàn nàn việc đọc sách khô khan lắm, nhưng ta lại thấy khá thú vị.

Ta không kiềm chế được, ê a muốn học nói như con người, nhưng bật thốt ra lại là tiếng thú gào.

Nháy mắt mọi thứ trở nên yên tĩnh, Đỗ Sân run lên vì sợ hãi, nhưng phu tử cũng không phạt nó, mà ôm ta vào lòng.

Ta dụi đầu vào ngực ông ấy nịnh nọt.

Ông ấy cười: “Thật là một con hồ ly đỏ hiền lành.”

Sau đó ông ấy ngồi xuống, nói: “Nghỉ một chút nhé, để ta giảng cho các con nghe một câu chuyện nhỏ liên quan đến hồ ly.”

Các học sinh ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.

"Thái Sơn nương nương từ bi, hàng năm khảo thí bầy hồ ly, tuyển chọn kẻ tinh thông văn lý làm học trò, điểm kém thì sẽ làm chồn hoang. Học trò thì có thể tu tiên, còn chồn hoang thì không được phép tu tiên."

“Nhưng hồ ly tu tiên, điều khó khăn nhất là: trước tiên phải biến thành hình người, học xong tất cả tiếng chim của bốn biển chín châu, rồi sau đó mới có thể học tiếng người, việc này sẽ mất 500 năm. Rồi dựa trên cơ sở này, tu luyện thêm 500 năm nữa, mới có thể thành tiên."

“Mà người tu tiên, sẽ bớt vất vả hơn những chủng loại khác 500 năm. Nếu là quý tộc và văn nhân, thì sẽ lại ít hơn người bình thường 300 năm.”

“Có một học trò hồ ly khuyên một con người tu tiên, mà người đó kính trọng nó, nên nhường lầu Tây cho nó tu luyện. Sau đó con cháu lại nói với người khác là: "Cha ta hối hận vì không hỏi Thái Sơn nương nương ra đề gì để khảo thí hồ ly.”

Giọng điệu của phu tử nhẹ nhàng chậm rãi, khiến mọi người đều nghe đến say mê.

Nói xong, ông ấy uống một ngụm trà xanh để nhuận giọng. Khi chiếc cốc đặt xuống chiếc bàn nhỏ “cạch” một tiếng, mới khiến mọi người bừng tỉnh.

Ta nhớ đến lời của tỷ tỷ, vội vàng hất hất quần áo của ông ấy, hỏi ông ấy: 【Ông có biết cách nào có thể tìm thấy Thái Sơn nương nương không?】

Nhưng ông ấy không hiểu tiếng hồ ly.

Ông ấy chỉ trêu đùa: “Con hồ ly đỏ này, mày làm ra vẻ như vậy, là cũng muốn học văn lý, muốn tu tiên đắc đạo sao? Đáng tiếc, chỉ là lời đồn mà thôi, không thì tao bằng lòng dạy dỗ mày.”

Chỉ là lời đồn thôi sao?

Như bị sấm đánh, ta bắt đầu khóc huhu.

Ba mẹ ơi, con phải phụ lòng sự kỳ vọng của hai người rồi.

Huhuhuhuhu.

Ta dùng chân lau nước mắt, dọa cho phu tử đứng bật dậy và làm ta ngã xuống đất.

Ông ấy chỉ vào ta: "Mày! Mày thế mà lại thông nhân tính, hiểu tiếng người! Chỉ sợ thêm thời gian nữa, là muốn biến thành người!"

Các học sinh sợ hãi đến mức co ro lại trong góc.

Đỗ Sân cũng sợ hãi, nhưng vẫn nhẹ nhàng gọi ta: “Tiểu Hoàn?”

Ta không rảnh để ý đến nó, cố gắng bắt chước con người đứng thẳng bằng hai chân sau, chắp hai chân trước vào nhau, lạy phu tử:

【Cầu xin ông, hãy dạy ta đi!】

【Cầu xin ông đó!】

Nước mắt cứ rơi lã chã.

Người làm phu tử đều có lòng trắc ẩn, phu tử vuốt râu thở dài: “Thôi… Mày có thể có được linh trí cũng đã là may mắn ba đời. Tao gặp được mày cũng là duyên, là phận! Và vì ta đã biết được con đường này… Nên là như vậy đi, mày cũng theo mấy đứa nhỏ đến học… Chưa hóa được thành người chưa thể nói tiếng người, thì trước tiên đi học để hiểu được cách làm người. Về phần sau này có xảy ra chuyện gì, hay mày có được như ý nguyện hay không, còn tùy thuộc vào tạo hóa của mày.”