Tình Duyên Của Đạo Tổ Cá Mặn Ở Hồng Hoang

Chương 5

Cách đó không xa, cụm ánh sáng hệ thống đầy chột dạ trốn ở sau một nhóm cụm ánh sáng nhỏ, cố gắng làm mờ sự hiện diện của mình.

Thương Âm giơ tay câu một cái, kéo cụm ánh sáng từ trong đám ánh sáng đến trước mặt, im lặng nói: “Lại có chuyện gì nữa?”

Hệ thống rất là nịnh nọt mà biến thành thứ Thương Âm thích, bộ dáng hồ ly lông xù, dùng bụng bao lấy tay Thương Âm, rầm rì nói: "Tôi là hệ thống cơ sở mà, tất cả các nhiệm vụ đều xoay quanh cơ sở hạ tầng.”

“Cơ sở hạ tầng ở Hồng Hoang thật sự rất cần Hồng Mông Tử Khí, nhưng nhiệm vụ hiện tại không có cách nào kích phát Hồng Mông Tử Khí ban thưởng.”

"Nhưng cô ở một chỗ một chỗ suốt mấy ngàn năm, không ra ngoài, không gặp gỡ ai, tôi không thể tiếp tục phát nhiệm vụ được…”

Thương Âm nhắm mắt lại,tựa lưng vào thân cây phía sau, dùng động tác để thể hiện sự từ chối đối với việc ra ngoài.

Hệ thống lại lần nữa kinh ngạc, nâng móng vuốt hồ lý lên bắt lấy ngón trỏ của Thương Âm lắc lắc: "A Âm~ A Âm tốt bụng~ hồng hoang lớn như vậy, cô ra ngoài xem một chút không được sao?”

"Tôi đảm bảo, chỉ cần cô ra ngoài, chúng ta nhất định sẽ gặp được đối tượng nhiệm vụ phù hợp nhanh nhất!”

Hồng Mông Tử Khí là linh khí thiên địa sinh ra do sự cảm ứng của trời đất, chỉ có những sinh linh được trời đất yêu thích mới được Hồng Mông Tử Khí chiếu cố.

“Có Hồng Mông Tử Khí, Tu Di Thiên của chúng ta có thể xây dựng càng nhiều thứ!”

Hệ thống nắm móng vuốt hồ ly, trong mắt là ánh lửa hừng hực của Quyển Thống Vương.

Thương Âm nhướng mắt, ung dung nói: "Vậy thì đưa đối tượng nhiệm vụ trực tiếp dịch chuyển tức thời đến Tu Di Thiên, tôi không phiền đâu.”

Hệ thống nghẹn họng.

Nhưng theo lời của Thương Âm, hệ thống cân nhắc một chút sau đó lại cảm thấy giống như thật sự có một chút... tính thực tiễn?

Hệ thống có chút do dự, xoa xoa móng vuốt hồ ly một lúc.

Nhưng nhìn Thương Âm với biểu hiện “nhất quyết không ra ngoài” rõ ràng, hệ thống cắn răng quyết tâm.

Thử một chút thì thử một chút, không thành công dù sao cũng không mất mát gì, cít ra còn có lý do để thuyết phục ký chủ ra ngoài.

Để nó nhìn xem, Hồng Mông Tử Khí gần nhất ở đâu?

……

Linh lực ở Tu Di Thiên bốc hơi cuồn cuộn, những cụm ánh sáng nhỏ nhảy nhót vô tư đột nhiên hoảng sợ chui vào các chỗ ẩn nấp, rụt rè nhìn về phía cây liễu.

Một chút vầng sáng đột ngột xuất hiện, từ từ chậm rãi, vầng sáng dần dần mở rộng, sau đó vầng sáng chói mắt tản đi, một người đàn ông áo trắng tóc đen ngồi xếp bằng dưới gốc cây, xung quanh bao phủ bởi làn sương tím nhạt.

Thương Âm khẽ ồ lên một tiếng.

Người phụ nữ trong bộ váy đỏ dựa lưng vào cành liễu, lông mày đen, môi đỏ, tay trắng như ngọc, rõ ràng không phải là hoa, cỏ, núi, hay nước, nhưng lại hài hòa tuyệt đẹp với thiên nhiên sinh động.

“Chà, thật sự là đã lâu không gặp.”

Người phụ nữ cúi đầu, người đàn ông ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau.

Nhận ra người đến, trong mắt Thương Âm hiện lên vẻ thích thú, khóe môi càng thêm ý cười.

Mặc kệ xem qua bao nhiêu lần, khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng này vẫn sẽ khiến lòng cô khẽ xao động.

“Hồng Quân đạo hữu." Cô nhẹ nhàng gọi.

Hệ thống mở to mắt hồ ly nhìn người áo trắng ngồi xếp bằng dưới gốc cây.

Đây là Hồng Mông Tử Khí?

Đúng là lớn thật đấy!