Trùm Phản Diện Cầu Xin Tôi Đừng Sinh Ra Hắn

Chương 18: Đáp án

Náo loạn đến nửa đêm, sự kiện bắt cóc này rốt cuộc cũng được giải quyết.

Cánh tay Vân Hân Nguyệt bị thương, chảy không ít máu, được khẩn trương đưa đến phòng y tế trên tàu để điều trị..

Đại Sẹo và Đại Nốt cuối cùng đã bị nhân viên an ninh trên tàu bắt giữ, và giờ đây họ sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.

Trước khi bị dẫn đi Vân Giai Thời đã đảm bảo với bọn họ rằng sau khi xuống tàu cô sẽ yêu cầu Vân Sâm Húc chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ chi phí y tế cho Lý Đại Quốc.

Dù sao thì đây cũng là do cha cô, người đã gây ra chuyện này.

Đại Sẹo và Đại Nốt rất cảm kích Vân Giai Thời, hai người đã nghĩ nếu sớm biết cô là người tốt, họ đã nhẹ tay hơn một chút.

Quản gia Lâm thì tiếc nuối rời khỏi hiện trường bắt cóc, thầm nghĩ: "Giá mà có thể trải qua thêm một lần nữa."

Trong khi đó, Bạch Đông Du xác nhận quản gia Lâm an toàn, liền nhanh chóng tránh xa Vân Giai Thời, vội vàng trở về căn phòng tổng thống ở tầng sáu, bổ sung thêm bốn vệ sĩ đứng ngoài cửa, đảm bảo không ai có thể vào, đặc biệt là Vân Giai Thời.

Sau khi đã thực hiện các biện pháp an ninh, Bạch Đông Du mới yên tâm đi ngủ.

Thời buổi này, con trai ở bên ngoài thật sự không an toàn chút nào.

Nhưng trong mắt của Vân Giai Thời, Bạch Đông Du thực sự đã lo xa rồi.

Cô vừa mới bị bắt cóc, nào là bao tải, nào là dây thừng, nào là dao, lại còn cãi nhau một trận với Vân Sâm Húc, mệt mỏi đến kiệt sức, nào còn tâm trạng để mà lo cho anh ta nữa?

Sau khi trở về từ phòng chứa đồ, Vân Giai Thời cùng với Tô An quay lại căn phòng ở tầng năm.

"Bị bắt cóc thực sự là mệt mỏi quá đi, chắc trên thế giới này chỉ có mình tôi mới hiểu, làm con tin cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật đấy chứ."

Vừa ngáp, Vân Giai Thời vừa bước vào phòng tắm, định rửa mặt rồi đi ngủ, ai ngờ vừa mở cửa thì thấy Quách Thiên Dật.

Lúc này, Quách Thiên Dật rất thấu hiểu câu nói vừa rồi của Vân Giai Thời.

Vì từ ba tiếng trước, tay chân anh ta đã bị trói lại, miệng cũng bị bịt khăn, bị nhốt trong phòng tắm.

Đúng vậy, làm con tin quả thật là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Nhìn thấy Vân Giai Thời, mắt Quách Thiên Dật sáng lên, lập tức phát ra âm thanh "ư ư ư" để kêu cứu.

Anh ta muốn nói với Vân Giai Thời rằng, cái người tên Tô An này chính là tội phạm, dám bắt cóc anh ta rồi nhốt ở đây!

Nhưng điều Quách Thiên Dật không ngờ tới là, khi nhìn thấy anh ta bị trói chặt như vậy, Vân Giai Thời không những không báo cảnh sát, không giúp anh ta cởi trói, mà thậm chí cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ quay đầu nhìn sang Tô An bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Sao lại vậy? Con không dùng thuốc mê à?”

Quách Thiên Dật sững sờ không nói nên lời.

Nghe ý này, chẳng lẽ Vân Giai Thời lại chính là kẻ chủ mưu bắt cóc anh ta sao?!

Còn định dùng cả thuốc mê nữa. Các người rốt cuộc muốn làm gì vậy?!

Vân Giai Thời khẽ xoay cổ, làm vài động tác khởi động, rồi dặn dò Tô An: “Thôi được, xem ra tối nay không nghỉ ngơi được rồi. Gọi dịch vụ phòng của khách sạn, mang tới chút đồ ăn đêm đi. Xong chuyện rồi ăn sau.”

Nghe đến đây, Quách Thiên Dật giật mình đến mức mắt như muốn bật ra ngoài.

Nghỉ ngơi cái gì? Đồ ăn đêm là sao? Xong chuyện gì chứ?!

Họ rốt cuộc định làm gì với anh ta?!

Nhưng Quách Thiên Dật chẳng có cơ hội để biết, vì Tô An liền bước tới, dùng tay đánh vào gáy anh ta, hệt như đang bẻ cổ con gà, khiến Quách Thiên Dật lập tức bất tỉnh.

Vân Giai Thời cảm thấy, dù hôm nay đã làm con tin hết nửa đêm còn có chút mệt mỏi, nhưng đã đến nước này rồi, chọn ngày không bằng chọn ngay đêm nay, cứ trực tiếp xem hết các ký ức cuộc đời của anh ta luôn cho tiện.

Sau khi làm Quách Thiên Dật bất tỉnh, Vân Giai Thời ra hiệu cho Tô An khiêng anh ta đặt lên ghế sofa. Sau đó, cô và Tô An ngồi xuống sàn nhà bên cạnh ghế sofa.

Vân Giai Thời nắm tay Tô An bằng tay trái, còn tay phải thì chạm vào cánh tay của Quách Thiên Dật.

Trên mu bàn tay trái của cô, bốn chấm sáng nhanh chóng hiện lên, còn trên mu bàn tay phải thì bắt đầu xuất hiện giao diện của hộp báu vật.

Trước đó, tại nhà ăn, Vân Giai Thời đã xem hộp báu vật có con số 【3】, nên lần này, hộp đó hiện ra trong trạng thái đã mở. Còn hộp thứ hai, mang số 【8】, thì không có khóa. Vân Giai Thời liền dùng ý niệm điều khiển, bắt đầu xem các đoạn ký ức của Quách Thiên Dật.

Cảm giác thế nào nhỉ? Giống như đi công tác xa, vừa sạc iPad bằng pin dự phòng vừa xem phim vậy.

Cũng khá thú vị đấy chứ.

Ký ức quan trọng nhất trong đời của Quách Thiên Dật khi cậu lên 8 là được làm đại diện học sinh tiểu học lên sân khấu phát biểu. Dù nhỏ tuổi, cậu đã có thể học thuộc một bài diễn văn dài, hăng say tuyên bố mình là “bông hoa của Tổ quốc”.

Vừa uống nước ngọt, Vân Giai Thời vừa thầm chê bai trong lòng, cảm thấy Quách Thiên Dật chẳng giống "bông hoa của Tổ quốc" chút nào, mà lại giống như “nghiệt chủng” của đất nước thì đúng hơn.

Sau khi đoạn ký ức mang số 【8】 phát xong, hộp ký ức thứ ba với số 【12】 cũng tự động mở khóa.

Thật chẳng mấy khó khăn, cứ như đăng ký tài khoản VIP trên trang phim trực tuyến vậy.

Thế giới không có quảng cáo thật đẹp biết bao.

Mà nếu có cả bình luận trực tiếp thì càng tuyệt hơn.

Vừa ăn khoai tây chiên vừa uống nước ngọt, Vân Giai Thời tiếp tục xem đến đoạn ký ức tiếp theo của Quách Thiên Dật.

Trong chiếc hộp ký ức mang số 【16】, còn có cả hình ảnh của Vân Giai Thời. Lúc 16 tuổi, hai người còn cùng nhau làm bài tập ở nhà rất vui vẻ.

Nhưng sau đoạn ký ức mang số 【17】, hầu như toàn là hình ảnh của Vân Hân Nguyệt.

Vân Hân Nguyệt cúi đầu, đôi mắt hoe đỏ, như sắp khóc: “Là do lỗi của em, vì vậy mà Giai Thời mới cố ý đẩy em. Anh đừng trách cô ấy nhé.”

Cô thở dài, vẻ mặt vừa phiền muộn vừa tủi thân: “Thực ra em rất muốn có mối quan hệ tốt với Giai Thời, nhưng dường như cô ấy luôn đối đầu với em. Em cũng không biết phải làm sao nữa.”

Vân Hân Nguyệt khẽ cắn môi, giọng nhẹ nhàng nói: “Nhưng em thực sự chỉ coi anh là anh trai thôi. Chúng ta làm anh em cả đời chẳng phải là điều tốt nhất sao?”

Nhìn qua góc nhìn thứ nhất, Vân Giai Thời càng thêm tức giận, tay run lên khiến nửa cốc nước ngọt đổ cả lên áo Quách Thiên Dật.

Cô thẳng thừng bảo Tô An giúp Quách Thiên Dật cởi chiếc áo phông ra, thậm chí chẳng buồn kiếm áo sạch cho anh ta thay.

Lạnh chết cho rồi, cái tên chẳng phân biệt được đúng sai này!

Tất cả những đoạn ký ức tiếp theo của Quách Thiên Dật đều có thể tóm gọn trong một câu: cuộc đời làm “lốp xe dự phòng” một cách mù quáng.

Mỗi lần Vân Hân Nguyệt gặp nguy hiểm, Quách Thiên Dật đều dốc toàn lực bảo vệ cô.

Mỗi khi Vân Hân Nguyệt cãi nhau với nam chính, Quách Thiên Dật lại xuất hiện để an ủi cô. Chờ đến khi họ làm lành, anh lặng lẽ rời đi, thậm chí còn chẳng uống một ngụm nước nóng.

Quách Thiên Dật chỉ có thể đứng nhìn Vân Hân Nguyệt kết hôn và sinh con với người khác, trong khi cả cuộc đời anh cô độc. Trước lúc chết, anh vẫn nắm chặt chiếc khuy măng sét mà Vân Hân Nguyệt đã mua với phiếu giảm giá 50%, không ngừng gọi tên cô.

Xem hết các đoạn ký ức này, Vân Giai Thời chỉ biết nhăn mặt và lắc đầu.

Đúng là "lốp dự phòng" đẳng cấp thượng thừa.

Cuối cùng, sau khi xem hết cả đời Quách Thiên Dật, Vân Giai Thời cũng hiểu rõ một điều: trong cốt truyện gốc, sau khi Vân Hân Nguyệt xuất hiện, Quách Thiên Dật một lòng làm "dự phòng" cho cô ta, không còn bất kỳ tình cảm nào với Vân Giai Thời nữa.

Nói cách khác, Tô An tuyệt đối không thể là con của Quách Thiên Dật.

Vậy là cuối cùng cũng đã loại bỏ được một đáp án sai.