Khi sự việc xảy ra, Vân Giai Thời đang đứng ở cổng sau của Đại học A, đếm từ trái sang phải, bên cạnh cột điện thứ ba.
Trước mặt có một vị thiếu niên tuổi không sai biệt cô lắm, đang lôi kéo cánh tay cô.
Người này có làn da rất trắng, không một chút huyết sắc, dường như là kiểu người chỉ sống trong chỗ tối. Khuôn mặt thanh tuấn, đường nét rõ ràng, đôi mắt cong dài, lông mi dày đậm. Rõ ràng là một đôi mắt thâm tình xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt đen kia, lại như vực sâu vạn trượng, ẩn chứa mãnh thú cùng hàn băng.
Vân Giai Thời: Soái ca, cậu là ai?
Ở đuôi mắt Thiếu niên, có một nốt ruồi nhỏ màu nâu, dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện, hắn khẽ mở môi mỏng, tiếng nói đạm mạc thanh lãnh: “Con là con trai của mẹ.”
Vân Giai Thời trừng mắt ngơ ngác : “Hả?”
Thiếu niên đầu đinh với đường nét gương mặt rõ ràng, chậm rãi nói: “Con đến ngăn cản mẹ sinh ra con.”
Đồng tử Vân Giai Thời giống như diễn ra một trận sóng thần động đất: “Hả x2?”
Thiếu niên mặc đồ màu đen, hắn thật sự rất thích hợp với màu đen, tay hắn rất lạnh, tiếng nói cũng lạnh: “Thật ra, chúng ta đều tồn tại trong một quyển sách.”
Vân Giai Thời “Hả” không ra, cô ngoan ngoãn lấy ví ra, móc mấy đồng tiền lẻ, ánh mắt thành khẩn: “Tiền mặt của tôi chỉ có ba đồng tám xu, có thể nhận chuyển khoản Alipay hoặc là WeChat không?”
Đạo lý cô đều hiểu, nghe nói gần đây ở cửa sau trường thật sự có xuất hiện một đám thanh niên lêu lổng, đối với sinh viên đi một mình tiến hành bạo lực trấn lột tài sản.
Bạn học của Vân Giai Thời là Lục Trí Minh từng bị chấn lột qua. Sau khi vành mắt bị đánh bầm tím, cậu ta phải vừa rơi nước mắt vừa chuyển cho thanh niên xã hội đen đối diện, người có thể làm cậu ta nằm liệt nửa tháng trong bệnh viện chỉ bằng một cú đấm, 520* tệ cộng thêm một cái sticker “Hôn hôn jpg”.
*520: Ở Trung Quốc, 520 được xem là mật mã tình yêu và được sử dụng rất phổ biến, từ này có ý nghĩa là Tôi yêu bạn/Anh yêu em/Em yêu anh. Bởi vì, khi bạn phát âm số 5, 2, 0 trong tiếng Trung là "wǔ èr líng", chúng nghe rất gần với từ “wǒ ài nǐ,” có nghĩa là “Tôi yêu bạn.”
Dẫu sao phong bao lì xì màu đỏ với con số đặc biệt, có thể được coi là hành vi tặng quà tự nguyện xuất phát từ cảm xúc.
Thật sự quá đáng!
Hiện giờ việc mang tiền mặt trên người không còn thịnh hành, cho nên ngành công nghiệp trấn lột tài sản này cũng tiến bộ để bắt kịp thời đại.
Chỉ là, thiếu niên có diện mạo ưu việt này, tự nhiên tiến bộ đến mức “bốn bỏ năm lên” gọi cô là mẹ. Là nghĩ sau khi bị chú cảnh sát bắt được, có thể từ góc độ người thân tặng quà mà trốn tránh trách nhiệm pháp lý sao?
Kỹ thuật diễn còn khá tốt.
Đang lúc Vân Giai Thời ở trong lòng vỗ tay tán thưởng hắn, chỗ ngoặt phía trước bỗng nhiên truyền đến vài tiếng bước chân, rõ ràng có người đang đi về phía bọn họ.
Vân Giai Thời chỉ liếc mắt nhìn về hướng chỗ ngoặt một cái, quay đầu lại đã phát hiện người vừa nãy còn đứng trước mặt mình không còn thấy tung tích.
Chà! Gà con mới ra chuồng cũng chưa chạy nhanh bằng cậu ta đâu.
Đang lúc Vân Giai Thời cảm khái, bỗng nhiên nghe được một giọng nói châm chọc.
“Vân Giai Thời, cô chuyên môn ở chỗ này chờ Thiên Dật sao? Suốt ngày theo dõi người khác, cô có thể giữ lại một chút liêm sỉ không?”
Vân Giai Thời quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện người nói chuyện, là sinh viên học viện quản lý kinh tế của Đại học A - Triệu Kiện Nhân, đứng bên cạnh hắn là Quách Thiên Dật.
Tiếng bước chân lúc nãy ở chỗ ngoặt cũng chính là do bọn họ phát ra.
Quách Thiên Dật có dáng người cao ráo, diện mạo thanh tú, thành tích ưu việt, là hội trưởng hội sinh viên. Tật xấu duy nhất chính là, ánh mắt hắn khi nhìn Vân Giai Thời, mức độ ghét bỏ siêu cao.
Quách Thiên Dật cùng Vân Giai Thời xem như thanh mai trúc mã, trưởng bối hai bên cố ý muốn bọn họ tiến hành liên hôn. Chỉ là, ba năm trước, lão ba đáng giận của Vân Giai Thời đem con gái bạch nguyệt quang của ông ta - Vân Hân Nguyệt trở về Vân gia. Sau đó Quách Thiên Dật liền thích Vân Hân Nguyệt, thái độ đối với Vân Giai Thời càng thêm ác liệt hơn.
Vân Giai Thời dùng ánh mắt quan tâm người thiểu năng trí tuệ nhìn về phía Triệu Kiện Nhân. Đang chuẩn bị oán giận hai câu, đúng lúc này cô bỗng nhiên phát hiện, phía sau Triệu Kiện Nhân, xuất hiện một cỗ ánh sáng màu xám nhạt, đang không ngừng biến động.
Giống như vô số tro bụi bay lả tả sau tiếng pháo.
Tên gọi tắt 【pháo hôi】?
Nháy mắt cả người Vân Giai Thời như bị vỡ nát.
Xong rồi, cô bắt đầu xuất hiện ảo giác! Thuốc đâu? Cô muốn uống thuốc!
Thấy Vân Giai Thời nhìn chằm chằm về hướng bọn họ, Quách Thiên Dật liền theo bản năng cho rằng, Vân Giai Thời là đang nhìn chính mình, trong lòng càng cảm thấy phiền chán, lập tức nhíu mày chất vấn nói: “Vân Giai Thời, cô rốt cuộc nói gì với Hân Nguyệt? Hôm nay em ấy tới tìm tôi, nói vì để cô không chán ghét ẻm, cho nên sau này muốn giữ khoảng cách với tôi. Tôi đã sớm nói với cô rồi, lòng tôi chỉ có mình Hân Nguyệt, ngay cả một cái móng tay cô cũng so ra kém. Còn có, về sau đừng cố ý ở chỗ này chờ tôi, cố gắng tạo cơ hội gặp gỡ ngẫu nhiên gì đó. Vô dụng thôi, không cần dùng thủ đoạn ti tiện này, hiểu chưa?”
Đối với những lời này, Vân Giai Thời đều đã quen.
Từ ba năm trước, sau khi Vân Hân Nguyệt xuất hiện, Vân Giai Thời liền trở thành hiệp sĩ cõng nồi*.
*cõng nồi: ý chỉ nhận tội cho người khác.
Vân Hân Nguyệt khóc, đó là do Vân Giai Thời âm thầm mắng cô.
Vân Hân Nguyệt gầy, đó là do Vân Giai Thời âm thầm cắt xén thức ăn của cô.
Vân Hân Nguyệt không cẩn thận té ngã, đó là do Vân Giai Thời âm thầm đẩy.
Phỏng chừng ngay cả trên mặt Vân Hân Nguyệt nổi mụn trứng cá, Quách Thiên Dật cũng có thể nói là do Vân Giai Thời nguyền rủa.
Ban đầu, Vân Giai Thời còn kích động biện giải, chính là cuối cùng chỉ đổi lấy một câu nhẹ nhàng của Quách Thiên Dật “Giải thích chính là che giấu”, còn bảo cô đừng dây dưa, phải giữ khoảng cách với hắn.
Được rồi, Vân Giai Thời cũng lười giải thích, bắt đầu trốn tránh Quách Thiên Dật, hôm nay cố ý đi cửa sau, mới vừa rồi còn suýt nữa bị thiếu niên thần bí kia chấn lột tiền.
Ai mà biết hôm nay Quách Thiên Dật cũng đi cửa sau?
Đứa con trai đứng đắn nào sẽ đi cửa sau chứ?
Tuy nhiên hiện tại Vân Giai Thời không có tinh lực mắng Quách Thiên Dật ngu ngốc, bởi vì cô phát hiện, phía sau Quách Thiên Dật, cũng xuất hiện luồng ánh sáng không ngừng biến động. Chẳng qua, ánh sáng của Quách Thiên Dật, là màu đen, phảng phất có rất nhiều cái lốp xe đang lăn.
Tên gọi tắt 【lốp xe dự phòng】?
Đang lúc Vân Giai Thời ngây ngốc đến mất trí, lại thấy ánh sáng sau lưng hai người bọn họ trở nên mờ đi, như là sắp tắt.
Ngay sau đó, một dòng chữ màu vàng xuất hiện trên đầu hai người ——【Năng lượng tiêu thụ quá mức, vui lòng kịp thời bổ sung năng lượng. Các loại thuộc tính đang download……】
Vân Giai Thời khϊếp sợ, bổ sung năng lượng? Nạp cái gì cơ? Năng lượng mặt trời?
Lúc này, trong lúc vô tình cúi đầu, cô phát hiện trên mu bàn tay xuất hiện bốn chấm sáng, giống như đèn báo lượng pin của sạc dự phòng.
Hiện tại, chấm sáng còn lại nửa ô cuối cùng, đang nhấp nháy một cách yếu ớt . Nhưng chỉ sau hai giây, toàn bộ đều tắt. Cuối cùng, những điểm sáng đó cũng biến mất khỏi mu bàn tay cô.
Lại ngẩng đầu lên, Vân Giai Thời phát hiện, hình ảnh và dòng chữ phía sau Quách Thiên Dật và Triệu Kiện Nhân cũng đều biến mất hoàn toàn.
Quách Thiên Dật lạnh nhạt mà nhìn cô, nói: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, kết thúc tại đây, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Sau khi nói xong, Quách Thiên Dật dẫn theo Triệu Kiện Nhân rời đi, bước chân hai người vội vã như Husky lao đi phá nhà.
Chuyện vừa xảy ra, hoàn toàn làm Vân Giai Thời chấn động, cô cũng không rảnh đấu khẩu với Quách Thiên Dật, cả người hốt hoảng, nhanh chóng về nhà.