Ngày thứ hai sau khi nhận được bản báo cáo, tình cờ đó cũng là ngày tôi phải đi học.
Vừa bước vào lớp, tôi đã thấy vẻ mặt suy sụp của Trần Thư.
Lúc Trần Thư nhìn thấy tôi bước vào, cậu ta đã cố gắng nặn ra một nụ cười.
Chỉ là nhìn cái vẻ mặt giả vờ tươi cười kia khiến tôi buồn nôn không thôi.
"Chiêu Chiêu, mấy ngày nay tớ lo lắng cho cậu lắm."
Tôi không trả lời cậu ta, lẳng lặng thu dọn đồ đạc của mình.
"Thầy ơi, em xin phép ngồi chỗ ghế trống ở hàng sau."
Khóe mắt của Trần Thư co giật, nhưng ngay sau đó cậu ta cũng đứng dậy giúp tôi thu dọn đồ đạc.
"Chiêu Chiêu, đều tại tớ không tốt, tại tớ không giàu mà vẫn nhất quyết muốn làm bạn với cậu. Cậu đã giúp tớ nhiều như vậy mà tớ lại không thể làm gì cho cậu."
"Tớ xin lỗi, đã gây rắc rối cho cậu rồi."
Nói xong cậu ta cúi đầu thật sâu.
Tôi thấy xung quang các bạn cùng lớp đều nhìn sang bên này, đi đôi với ánh mắt của họ là những lời xì xào bàn tán.
"Tống đại tiểu thư làm sao vậy?"
"Cậu chưa biết à, cậu ấy nói chuyện yêu đương với gia đình nên xảy ra mâu thuẫn, Trần Thư đã khuyên nhủ mấy lần rồi."
"Suỵt, cậu ấy nhìn kìa, đừng nói nữa."
Kiếp trước cậu ta nói tôi đã nhảy sông vì một người bạn trai côn đồ ngoài trường, nói tôi tự quyết định hôn nhân với người ta, khiến tôi bị đánh giá không ra gì đến mức tôi nằm viện mười năm cũng không có ai đến thăm tôi.
Không nghĩ tới kiếp này tôi vẫn khỏe mạnh đứng đây mà cậu ta còn dám nói như vậy.
Tôi tự véo mình thật mạnh, nước mắt lập tức trào ra.
"Trần Thư, cho dù cậu thiếu tiền, cũng không thể lấy việc nhảy sông để uy hϊếp tớ chứ."
"Cậu cũng biết mà, cho dù nhà tớ có chút tiền nhưng tớ cũng chỉ là một học sinh cấp ba, lấy đâu ra một trăm nghìn tệ có thể nói đưa là đưa cho cậu luôn."
Không để ý đến sự lôi kéo của Trần Thư, tôi nức nở nói tiếp: "Mà dù tớ không cho cậu vay tiền, cậu cũng không thể nói tớ như vậy chứ."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, các bạn nữ xung quanh nãy còn vừa thì thầm to nhỏ trong nháy mắt đã hít một hơi lạnh.
"Tớ không nghe nhầm đấy chứ? Trần Thư đòi Tống Chiêu một trăm nghìn tệ."
"Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, tiền Tống Chiêu cho Trần Thư còn ít sao."
Sắc mặt Trần Thư tối sầm, kéo tôi vào phòng chứa đồ.
"Chiêu Chiêu, cậu không giúp tớ cũng thôi đi, sao còn nói linh tinh để hại tớ?"
Tôi giả vờ như nghe không hiểu: "Tớ hại cậu chỗ nào chứ?"
Trần Thư kéo tay áo lên, trên tay đầy vết bầm tím.
"Ban đầu tớ không nghĩ tới cậu, nhưng cái dáng vẻ vừa rồi của cậu, nói thật đi, ngày hôm qua người gọi đến Liên đoàn phụ nữ chính là cậu có đúng không?."
"Cậu có biết hôm qua tớ bị đánh đau đến thế nào không?"
Tôi cũng không giả vờ nữa, nhìn cậu ta mỉm cười vui vẻ: "Mẹ kế của cậu đánh? Hay bố ruột của cậu đánh vậy?"
"Nếu là mẹ kế của cậu thì cũng không thể trách bà ấy được. Dù gì cũng là đứa trẻ bà ấy đã vất vả nuôi nấng, thể mà lại ở bên ngoài tung tin đồn về bà ấy như vậy."
"Nếu là bố của cậu, chi bằng tớ đem tin tức này báo cho mấy người đòi nợ? Như vậy, bố cậu sẽ không rảnh tay đánh cậu nữa."
Trần Thư giận run người, bước tới tính kéo tôi.
Cậu ta vừa chạm vào tôi cái, tôi liền hét lên rồi ngã xuống đất.
"Đừng đánh tớ, tớ đưa tiền cho cậu."
Âm thanh này ngay lập tức thu hút hai học sinh bên ngoài phòng chứa đồ.
Khi họ xông vào, đúng lúc nhìn thấy tôi vừa khóc vừa lùi về phía sau.
Một bạn nam trong đó nhanh chóng đứng chặn ở trước người tôi: "Trần Thư, sao cậu lại trở nên như thế này, còn học được cách đánh người."
Sắc mặt Trần Thư lập tức trở nên oan ức: "Tớ không đánh cậu ấy, do cậu ấy hiểu lầm thôi."
Tôi được đỡ đứng dậy, thận trọng nhìn về phía Trần Thư: "Đúng vậy, là do tớ hiểu lầm."
Bạn nam nhíu mày: "Hiểu lầm, hiểu lầm mà có thể thành ra như vậy à. Trần Thư, cậu thật sự cho rằng bọn tớ không có mắt sao?"
Trần Thư bế tắc, biết lúc này có nói gì cũng vô ích, uất hận trừng mắt nhìn tôi rồi đẩy hai bạn nam bước ra ngoài.
Trước đây, cậu ta luôn dựa vào việc giả vờ yếu đuối, giả vờ ngây thơ, giờ vờ đáng thương để lấy được sự đồng tình của mọi người.
Bây giờ tôi muốn lột bỏ lớp ngụy trang của cậu ta từng chút một để mọi người có thể nhìn rõ cậu ta là loại người như thế nào.