Ngồi ở trên xe ngựa, ta cùng hắn mặt đối mặt mà ngồi, hắn trong tay lật xem một quyển Hoàng Đế Nội Kinh, làm ta không khỏi thập phần tò mò, đây không phải là y lý thư tịch sao? Tại sao hắn lại muốn đọc loại sách này? Chẳng lẽ là muốn học y sao?
Hắn đột nhiên ngước mắt lên, làm ta không kịp quay đầu tránh ánh mắt của hắn, cũng chỉ có thể vội vàng chuyển động con ngươi, ánh mắt liếc về nơi khác, ra vẻ không nhìn hắn.
"Bổn vương chính là phu quân của nàng, muốn nhìn thì phải nhìn thật kỹ."
"Ai thèm!"
Nghe được lời trêu chọc, ta lập tức mạnh miệng ngạo kiều oán hận.
“Ha ha ha...... "Túc vương thoáng chốc buồn cười.
Một lát sau, ta nhịn không được tò mò hỏi: "Điện hạ vì sao muốn đọc sách y?"
"Bổn vương chính là đang học thuật gϊếŧ người...... Sợ không? " - Túc vương rất không đứng đắn cười hỏi.
"Ta đối với điện hạ vừa không uy hϊếp lại không thương tổn, điện hạ cũng sẽ không gϊếŧ ta, vì sao phải sợ?"
Túc vương vừa nghe, trực tiếp cười mà không nói.
"Điện hạ lại không làm thích khách, học thuật gϊếŧ người này làm gì?"
Ta cũng không nghĩ nhiều, rất tò mò hắn có phải đang chuẩn bị báo thù hay không, liền trực tiếp hỏi.
Nhưng mà, Túc vương lại trực tiếp cười trêu chọc,
"Ha ha ha... Nàng thật đúng là ngây thơ, người khác nói gì ngươi đều tin là thật!"
"Tên nam nhân này! Không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"
Trong lòng ta buồn bực, hé miệng trầm mặt, trực tiếp thầm mắng. Lại dám đối xử với ta như kẻ ngốc, chẳng lẽ chính hắn rất thông minh tuyệt đỉnh sao?
Trong lòng nàng đang mắng bổn vương? "Túc vương tựa tiếu phi tiếu hỏi."
"Đúng vậy, ta đang mắng người tự cho là đúng, cao ngạo."
Ta rất không sợ chết lạnh mặt lạnh lùng đáp lại.
Túc vương bất đắc dĩ cười, không nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đi đến hoàng cung, xe ngựa chỉ có thể giá vào cửa cung thứ nhất, sau đó phải xuống xe ngựa đi bộ vào.
Nhưng còn chưa đi tới Càn Thanh cung, ta đã cảm thấy có chút mệt mỏi, chậm rãi kéo dài khoảng cách với Túc vương, còn không khỏi tức giận chảy mồ hôi, sau đó ta dứt khoát ngồi xuống thềm đá bên cạnh nghỉ ngơi, tạm thời cái gì cũng mặc kệ.
Túc vương sau khi phát hiện, dừng chân ngoái đầu nhìn lại thấy ta ngồi trên thềm đá, cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh thu hồi tầm mắt đứng tại chỗ chờ.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời cuối thu chiếu lên ngũ quan tinh xảo của hắn, trên người cao ngất, gió nhẹ thổi qua y bào của hắn, có vẻ là năm tháng tĩnh lặng như vậy.
Nếu như hắn chỉ là sinh ra ở thư hương thế gia, nhất định là một công tử nhẹ nhàng, văn nhân mặc khách rất đơn thuần, mà nay lại sinh ra ở đế hoàng gia, trên người luôn lộ ra một cỗ cảm giác nhạt nhẽo trong trẻo lạnh lùng, người lạ chớ gần, đoán không ra.