Trans: Team Cá Mực Nhỏ.
*Lưu ý khi dịch và edit tụi mình có chỉnh sửa lại cho phù hợp tuy nhiên sẽ không khác bản gốc quá 10%, vậy nên mong bạn đọc vui vẻ và thoải mái*❤❤❤
____________________________
Ta không khỏi nghẹn họng trân trối, thập phần kinh ngạc nghi hoặc nhìn hắn, căn bản không nghĩ tới muốn nhận ngọc bội, sau đó chỉ sững sờ hỏi, "Vì sao? Điện hạ, lại thích tiểu nữ tử?"
Túc vương trực tiếp nhét ngọc bội vào tay ta, xoay người muốn hồi phủ, "Trở về đi, ngươi nếu còn muốn kháng chỉ cự hôn, tùy ngươi."
Ta kinh ngạc cúi đầu nhìn ngọc bội trên tay, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không biết nên nói cái gì thích hợp.
Tiểu thư, có phải điện hạ thích cô không?
Thải Hạnh đến gần, đỡ ta đi về phía xe ngựa, mỉm cười hỏi.
Với hình thể hơn hai trăm cân của ta, đủ để đặt mông ngồi chết hắn, hắn thích ta mới là lạ, nhất định là có mục đích khác.
Ta rất buồn bực nói thầm, trong lòng luôn cảm thấy, Túc vương tâm tư quá mức thâm trầm, ta căn bản xem không hiểu hắn, càng đoán không ra hắn, về sau cũng chỉ có ta bị hắn đắn đo.
" Hì hì hì... Tiểu thư béo thì hơi béo một chút, nhưng không xấu ạ, nhìn thoải mái còn khoan dung, căn bản không có tâm tư xấu gì, điện hạ có lẽ chính là tuệ nhãn thức châu, nhìn trúng những thứ này cũng nói không chừng. " Thải Hạnh cười an ủi ta.
Ta không nói thêm gì nữa, cùng Thải Hạnh ngồi lên xe ngựa rồi lập tức trở về Phó gia.
Về đến nhà, cha mẹ ta, tổ phụ tổ mẫu ta đều đang chờ ta, vừa nghe nói Túc vương cự tuyệt thỉnh cầu của ta, mẫu thân ta, tổ mẫu ta liền không khỏi than thở, sầu muộn.
Cha ta thì nói thẳng: "Túc vương cũng không phải vật trong ao, đợi đến cơ hội định hóa rồng, Phó gia ta nếu là cùng hắn có quan hệ họ hàng, ngày sau cũng chỉ có thể như đi trên băng mỏng, trong hiểm cầu an."
"Nghe nói, hôn sự Khánh vương cũng định, cưới cháu gái Binh bộ Thượng thư, về sau, triều cục này sẽ càng rắc rối phức tạp."
Tổ phụ ta như có điều suy nghĩ băn khoăn nói, sau đó nhìn về phía ta, không khỏi thở dài:
" An nhi a, phỏng chừng cũng chỉ có thể là mong đợi mà thôi, cuộc đời này nhất định là khó có thể an bình nữa."
Nghe đến đó, trong lòng ta nhất thời không khỏi chua xót, thật là khó chịu, bởi vì một hôn sự không thể kháng cự, lại làm cho cả nhà lo lắng ưu sầu như vậy, ngày sau khó có thể an bình, cảm giác mình tựa như tội nhân, tai họa ngầm, mang đến cho cả nhà bất hạnh, tai họa ngầm, nguy hiểm, vạn nhất ngày sau thật gặp chính biến, gặp phải liên tọa, bị cả nhà chém đầu thì phải làm thế nào cho phải?
Gần trưa ngày hôm sau, thánh chỉ tứ hôn hạ xuống, ngay cả sính lễ cũng đưa đến quý phủ, mà ngày lành thành thân liền định ở hơn một tháng sau.
Sau đó, tú nương trong cung đến đo kích thước cho ta, muốn gấp gáp làm cho ta các loại vật phẩm như hỉ phục hỉ giày hỉ vớ của vương phi.
Mẹ ta tuy rằng rất lo lắng, rất không coi trọng chuyện hôn sự này, nhưng vẫn bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho ta, miễn cho sau khi ta gả vào Túc vương phủ, bị lạnh nhạt chịu ủy khuất, sống không tốt.