Chương 29
Có một đêm, Thư Niệm nằm mơ thấy chuyện hồi bé.Về cô nhi viện cũ kỹ xập xệ, về tập truyện tranh duy nhất cậu có, quăn cả mép rồi mà cậu vẫn yêu quý vô cùng, mặt trên có những hình vẽ đường nét đơn giản thô sơ, về hoàng tử cưỡi tuấn mã giương cao bảo kiếm, về thiếu niên đẹp đẽ quý phái đứng trước mặt, cách biệt vời vời với tất cả những gì đồϊ ҍạϊ tầm thường yếu kém, ngạo nghễ nói: “Anh sẽ đối xử tốt với em mà….”
Không phải nói với cậu, cậu không phải công chúa.
Cậu chỉ là tên người hầu.
Khi ngựa của hoàng tử chở theo nàng công chúa phi vυ't qua cậu, cát bụi tung mù trời khiến cậu ho sặc sụa.
Ho mãi ho mãi, rồi cậu choàng tỉnh, nhưng tỉnh dậy rồi ngay cả chuyện ho cũng trở nên chân thực hẳn, chẳng làm thế nào dứt được, cứ ho đến nỗi cả l*иg ngực đều đau thắt, vai run rẩy co thành một đường rúm ró.
Khó khăn lắm mới dịu lại, trời cũng sắp sáng, căn phòng so với cảnh trong mơ càng ảm đạm hơn nhiều, cậu chẳng thường hay đa cảm, lặng lẽ nép mặt vào khăn trải giường thở dốc, mà không hiểu sao lại cảm thấy bi ai, như thể cơn mộng kia đang nhắc nhở cậu điều gì đó.
Có lẽ cậu đã già thật rồi, mới chẳng chịu đựng nổi như thế nữa.
Trước kia, khi còn trẻ hơn đôi chút, không phải hết hy vọng giống như bây giờ, nhưng cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Quả nhiên là già rồi, nên dễ thấy mệt mỏi.
Hít vào một hơi thật sâu, cậu nghĩ thầm có lẽ mình nhiễm lạnh, ngày hôm đó do đứng dưới tuyết quá lâu, hình như cậu đã phát sốt, nhưng cũng không muốn chuyện bé xé to, luôn nghĩ lần hồi rồi tự nhiên sẽ khoẻ lại thôi, kết quả vẫn còn nóng dai dẳng đến bây giờ, cả cậu cũng thấy phiền chán. Có thời gian vẫn nên đi đâu đó tìm chút thuốc uống, thân thể cậu chẳng cường tráng, nhưng khoẻ mạnh, chẳng qua chỉ hơi gầy tí thôi, dù sao thể trạng cũng bình thường.
Cậu mặc thêm ít quần áo rồi mới vào phòng vệ sinh, tiếp đó để dòng nước ấm áp gột rửa khuôn mặt, rồi mới nhìn vào gương. Trong gương là người đàn ông nhã nhặn gầy gò đang nhìn cậu, kỳ thực trông cũng không già, trán, tóc, gò má, cổ đều trẻ trung, không khác biệt gì lúc hăm ba hăm bốn, chỉ có đôi mắt là già, hơi trũng sâu, màu sạm xuống, giống như một quầng thâm nào đấy.Ngẩn ngơ nhìn người trong gương một lúc lâu, cậu nghĩ mình nhìn chưa kỹ, chưa nhận rõ chính mình, nên muốn nhìn cẩn thận chút nữa.
Đương nhiên, ngoài sự tầm thường kém cỏi không thu hút quen thuộc ra, cậu cũng không thể nhìn ra thứ gì khác, cũng nhìn không ra ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Vào bàn ăn sáng đương nhiên chạm mặt Tạ Viêm. Mấy ngày nay họ chưa từng ở bên nhau đêm nào, vì Thư Niệm trở nên rất thính ngủ, người bên cạnh hơi có chút động tĩnh sẽ làm cậu mở mắt chong chong đến rạng sáng không sao ngủ lại được. Trước đây Tạ Viêm ôm cậu hai người đều ngủ rất yên tâm, song bây giờ lại đảo ngược hoàn toàn.
Đích xác là tách ra sẽ tốt hơn.
« Tối qua ngủ có ngon không ? » Tạ Viêm lên tiếng, cậu vội ngừng nhai, ngẩng đầu lên đáp « Ngon », sau khi hoàn tất câu trả lời lại tiếp tục bữa sáng, không thừa lời.
Cậu dần dà đã không nói chuyện nhiều nữa, sợ mở miệng lại không khống chế được nói ra gì sai quấy, cũng không thường nhìn đến Tạ Viêm nữa, như thể số lần nhìn ít đi thì có thể quên hẳn khuôn mặt kia.
Thiếu gia cậu và Hạ Quân vẫn dây dưa cò cưa, đeo bám kéo dài ngày qua ngày cuối cùng khiến cậu thấy nản lòng.
Nhẫn cậu đã thôi không còn đeo từ lâu rồi. Cậu cất nó chung chỗ với cuốn truyện quý báu cậu mang theo từ cô nhi viện, với những thứ linh tinh trước đây Tạ Viêm cho cậu, đủ loại nào mô hình nào đồ chơi lỗi thời, rồi cả đồng hồ, điện thoại di động cũng vậy. Lời hứa của Tạ Viêm và ảo tưởng thời tuổi thơ của cậu đều trống rỗng như nhau, những thứ trống rỗng mang bên mình đều không khỏi buồn cười, nhưng lại không nỡ vứt hẳn.
« Em ốm à ? »
« Đâu có. » Câu trả lời của cậu rất cung kính, rất nghiêm túc, nhưng cũng ngắn gọn.
« Nhưng sắc mặt em không được tốt lắm, nếu thực sự có chỗ nào không thoải mái, cứ kêu bác sĩ đến, dù sao hôm nay cũng nghỉ đi, biết không ? »
« Ừ, biết. »
Tạ Viêm lại chăm chú nhìn cậu nửa ngày, mới ngoảnh đi dùng điểm tâm. Cậu biết Tạ Viêm cụt hứng vì mình dè lời, nhưng không phải cậu cố ý không nói năng. Chính cậu cũng không rõ nguyên nhân nào mình trở nên trầm mặc, có lẽ là kiềm chế quá lâu, những thứ ra tới cửa miệng dần dần bị nghẽn lại, không nói ra được đã chận cậu.
Tuy nói không sao, nhưng đến trưa cậu càng ho dữ hơn, cậu nghĩ dù sao chăng nữa nghỉ một lúc rồi đi ra ngoài mua thuốc là được, uống vào hẳn sẽ khỏi, cũng chẳng cần phí sức tìm bác sĩ.
Chẳng qua món chính ở bữa ăn trưa – cua tươi đặc biệt sai người đóng hộp mang tới, tuy rất thích ăn, nhưng cậu không cách nào dùng được, ăn hải sản chỉ càng làm cậu ho trầm trọng hơn. Không ai biết cậu sinh bệnh, cậu cũng không muốn để người ta biết.
Tạ Viêm nhìn người ngồi cạnh lẳng lặng ăn quấy quá mấy món thanh đạm, rồi lầm lũi rời bàn ăn lên lầu, thực sự thấy hơi mất mát.
Hắn vì muốn Thư Niệm vui mới đi đặt thứ đáng ghét lắm chân càng này, nhưng ngay cả việc làm cho Thư Niệm mở miệng nói thêm vài lời hay ăn nhiều thêm tí cơm cũng không tới đâu.« Đàn ông con trai, cả bữa ăn mà động có vài đũa, Tiểu Niệm gần đây kì quái thật. »
« Cũng may, nó chịu im, không quậy ầm lên.”
« Không quậy tưng lên mới làm người ta thấp thỏm, chỉ sợ nó nghĩ quẩn, làm việc gì dại dột… »
« Tính tình kiểu như nó, có thể làm được gì ? Gϊếŧ người hay tự sát ? Bà đừng có dư hơi lo tào lao. »
« Vẫn phải đề phòng tí chứ, tẩm ngẩm tầm ngầm như nó dễ có chuyện nhất đó, ai biết thâm tâm nó nghĩ gì, chuyện Tiểu Viêm nhất định nó ôm hận trong lòng, lỡ đâu nóng tiết làm ra những chuyện… »
« Vậy bà cứ để mắt nó chút, kêu thêm người coi chừng nó là được rồi. »
« Ba ! Mẹ ! Ba mẹ nói cái gì vậy ! » Tạ Viêm hết kiên nhẫn, « Chẳng qua chỉ là cậu ấy ăn không được thôi, ba mẹ đừng nói tùm lum thế. Chiều nay ra ngoài đừng gọi cậu ấy theo, để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều chút. Nếu cậu ấy vẫn không ăn thì đổi đầu bếp. »
Nói là nói vậy, nhưng khi hắn gõ cửa phòng Thư Niệm, lại chẳng hề phong độ gì hơn ba mẹ hắn.
Thư Niệm phờ phạc hờ hững khiến hắn cảm thấy sự nhẫn nại của mình sắp đến cực hạn.
Cậu ta muốn lầm lầm lì lì đến chừng nào ? Với tính khí thiếu gia trước giờ được chiều hư như hắn, tự nhiên sẽ không mềm dẻo nhún mình theo nếp ấy, xưa nay chỉ có người khác lấy lòng hắn, không tới phiên hắn cúi đầu. Cái tát ấy không nên đánh, nhưng hắn cũng đã năm lần bảy lượt xin lỗi an ủi đủ điều, để cậu ta đánh lại hắn cũng không ý kiến, nhưng Thư Niệm chỉ uể oải cười trừ nói « Không sao », rồi mỗi ngày lại cố ý làm mặt chán nản, tinh thần ngẩn ngơ, chán ăn chán uống, là đang cố tình làm mình làm mẩy cho hắn xem ư ?!
Đủ thật rồi đấy.
Khi hắn dùng sức đập cửa, Thư Niệm mới vừa thoát khỏi cơn ho kịch liệt không dứt.
Ban nãy không nói năng một tiếng vội vàng ăn cho xong là bởi vì quá chật vật nhịn ho, cậu chẳng muốn ho sù sụ trên bàn ăn làm mọi người mất ngon. Tuy không đến nỗi bệnh đau gì, nhưng sốt nhẹ liên tục kéo dài cũng đã lâu làm tinh thần cậu không khá lên được. Gì thì gì, hôm nay cũng nên đi mua thuốc.
« Thiếu gia ? »
Sau khi mở cửa, sắc mặt kém vui của Tạ Viêm làm cậu hơi ngỡ ngàng.
« Chiều nay em khỏi cần đi theo bọn anh. »
« … À ừ. » Không rõ nguyên do, nhưng cậu cũng gật đầu qua chuyện.
« Còn nữa, em bớt giận dỗi đi, có gì mà em không thể nói ra chứ ? Muốn làm giặc làm giã với anh hay sao ? Chuyện Hạ Quân, em muốn anh nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu ? »
Thư Niệm thình lình bị hắn quở trách thì sốc đến nỗi rụt lui lại một bước, nhìn hắn chẳng hiểu ất giáp gì.
« Lại cái bộ tịch này ! Anh không cần em chơi trò đánh đố anh, làm ơn đi, em tra tấn anh như vậy là đủ rồi ! Anh muốn em mở miệng nói thẳng ra kìa ! »« Nói-nói gì cơ ? »
Tạ Viêm trừng mắt nhìn cậu, dường như bị vẻ lơ ngơ láo ngáo chọc giận đến cực cùng, nửa ngày mới cúi đầu nguyền rủa một tiếng, xô cửa bỏ đi.
Thư Niệm một mình đứng đấy phí công suy nghĩ một lúc lâu, đoạn mỉm cười chua xót, cậu bây giờ ngay cả Tạ Viêm đang cáu giận điều gì cũng đã không biết.
Bắt đầu từ bao giờ đã trở nên xa không thể với được như vậy ?
Uống một ít thuốc mua từ hiệu thuốc về, cơn ho dường như không còn gắt nữa, cậu hài lòng dựa vào sô pha trong phòng khách, dùng một tấm chăn nhỏ đắp chân như người già, chọn một tiết mục chỉ hiểu lơ mơ trên kênh tiếng Anh để xem, bởi vì cậu thấy mình nên học hỏi thêm một ít. Tuy tivi chán ngắt, nhưng cậu chẳng tìm được biện pháp nào khác để gϊếŧ thời gian.
Chuông cửa vang lên, thế mà đám người hầu trốn lì trong phòng họ cũng không ra mở cửa. Bất luận tính tình hay địa vị của Thư Niệm cũng không đủ khiến họ sợ, khi chỉ có Thư Niệm ở nhà họ thường rất nhãng việc.
Vừa mở cửa ra Thư Niệm liền tỏ vẻ do dự thấy rõ, thậm chí còn ảo não nữa. Vị khách vừa tới nhìn thấu tâm trạng cậu bèn cười sang sảng nói to : « Sao vậy ? Không hoan nghênh tôi ? »
« Thiếu gia đã ra ngoài. »
« Thế ư ? Tiếc thật… Có thể mời tôi vào ngồi chút không ? »
« À, được… » Cậu không có quyền nhốt khách, lại còn là vị khách rất có khả năng được chọn làm thiếu phu nhân tương lai ngoài cửa.
« Xin cứ tự nhiên. » Để Hạ Quân tự mình chọn một chỗ yên vị, cậu trở về chỗ cũ tiếp tục lặng lẽ nhìn màn hình tivi, một lúc sau mới cảm thấy như vậy không khỏi quá thất lễ, bèn hỏi, « Cô muốn uống gì không ? »
« Uống thì miễn đi, tôi mới ở quán cà phê về, đuối gần chết, anh không biết đi uống với mấy người đáng ghét dễ sợ cỡ nào đâu… »
Thư Niệm lơ đễnh đáp bừa « Ờ, vậy à », hoàn toàn xuất phát từ sự lễ độ.
« Cơ mà tôi đói bụng thiệt đấy. » Hạ Quân chẳng hề khách khí nhìn cậu cười.
Thành thực mà nói, cô có hứng thú với anh chàng hiền lành nhã nhặn trầm lặng này hơn với Tạ Viêm. Người gì gầy thảm thương, nhưng luôn ra bộ trầm tĩnh ẩn nhẫn của người lớn tuổi, bắt nạt thế nào cũng không nổi nóng, quá lắm cũng chỉ cười trừ tỏ vẻ cự tuyệt.
Dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn ngược đãi của người khác, nhất là người có thói xấu tận xương tuỷ như cô… À, kỳ thực hẳn nên nói cô trai không bỏ gái không tha thì chính xác hơn, bất quá cũng chỉ ‘cảm’ được đối tượng thích hợp trói lại hành hạ như Thư Niệm thôi (bà này cũng thú tính gúm)… E hèm, nãy giờ suy nghĩ lan man quá…
« Để tôi nhờ người chuẩn bị trà bánh. » Thư Niệm khom người chuẩn bị đứng dậy, lại nghe thấy cô nói : « Tôi không muốn ăn đồ ngọt, có món gì nóng sốt không ? »
Thư Niệm bối rối nhíu mày nghĩ, cũng chỉ nhớ ra còn dư lại không ít cua, mới độ hai ba tiếng, hẳn vẫn còn tươi ngon, làm lại chút đỉnh miễn cưỡng có thể đãi khách : « Không biết cua thì thế nào ? »« Woah ? Cái đó tôi thích ! Hết ý luôn, » Hạ Quân cười, ngả người dựa phía sau, « Vậy cảm phiền anh rồi. »
Thư Niệm thấy đám người hầu không có ý định ra làm việc, đành phải tự mình vào bếp hâm đồ, nêm lại lần nữa, rồi mới bưng lên chiêu đãi Hạ Quân.
Cậu làm những việc này không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào, tuy rằng cô nàng trơ trơ như không có việc gì kia gây cho cậu rất nhiều thống khổ.
Không thấy oán hận, đấy là đang nói dối. Nhưng cậu chẳng làm được những chuyện khiến đối phương khó mà chịu nổi. Có điều trên mặt cậu tự nhiên thiếu hẳn nụ cười, chỉ có lãnh đạm.
« Woa, tuyệt cú mèo, tôi thích ăn cái loại đại binh giáp xác này lắm, nhưng chúng ta không hấp thì cũng nấu hành, chẳng thú gì cả, anh có bao giờ ăn cua nướng qua chưa ? Hương vị rất đặc biệt. »
Hạ Quân dạo dào hứng thú chuyện phiếm, cậu cũng không tiện ngoảnh mặt lơ cô, chỉ có thể ngồi im tiếp cô, nhưng hoàn toàn không có hứng trò chuyện.
« Ngon thật, anh cũng dùng một miếng chứ ? » Ấy vậy mà Hạ Quân lại đảo khách thành chủ, rất chi nhiệt tình.
Thư Niệm lắc đầu : « Không cần đâu, cảm ơn cô. »
« Không sao, còn nhiều thế này mà, ăn chung với tôi đi. »
Vì thái độ nữ chủ nhân tự nhiên là thế của cô, Thư Niệm thấy mũi mình cay cay.
« Không cần, cảm ơn. »
« Này, anh cứ như vậy, tôi sẽ lo anh muốn hạ độc tình địch mất. » Nói vậy nhưng động tác bóc thịt cua trên tay cô không hề chậm lại mảy may.
Lời nói đùa như vậy, Thư Niệm chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ.
Chờ cô vừa cười nói vừa xơi xong cả đống lớn, vẫn chưa có ý bỏ đi, Thư Niệm đã hơi oải. Cậu không sao phóng khoáng tới mức có thể trò chuyện tự nhiên với cô gái có khả năng đính hôn với Tạ Viêm.
Song sắc mặt Hạ Quân từ từ khó coi hẳn, cô hơi nhăn mặt, bóp bụng không được thoải mái lắm, nhưng vẫn không quên trêu cậu : « Nè, không phải anh lấy cua sình cả tuần ra đối phó tôi đấy chứ, làm thế thất đức lắm nha… »
« Đâu có, cua đó người ta mới đem tới hồi trưa mà… Hạ tiểu thư, cô không sao chứ ? » Thư Niệm thấy mặt mày cô rõ ràng đã tái nhợt, cậu rối rít hết lên, luống cuống huơ tay, « Hạ tiểu thư ? Cô khó chịu lắm ư ? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không, hay là tôi đưa cô đi bệnh viện nha, Hạ… »
Khi Hạ Quân ngã xuống đất, hoàn toàn không có phản ứng cậu chỉ thấy toàn thân đều đông cứng lại, kinh ngạc nửa ngày mới quỳ xuống lay cô, định dìu dậy : « Hạ-Hạ tiểu thư, cô sao vậy, cô… »
Màu môi cô khác thường làm cậu suýt nhảy dựng lên, toan chụp vội điện thoại, nhưng vì quá kinh hoảng mà giật cả máy điện thoại rơi xuống vỡ banh. Đám người hầu không biết gì chạy tới cũng chỉ lúng túng kêu la ầm trời, chộn rộn cũng không giúp được gì, làm lòng dạ cậu càng rối bời, ngay cả nơi nào có thể gọi điện cũng nghĩ không ra. Cậu ôm Hạ Quân hoảng sợ mò tìm xung quanh, khó khăn lắm mới nhớ ra di động để trong túi, vừa lẩy bẩy móc ra đã nghe tiếng cửa kêu.Gia đình Tạ Viêm đã trở về.
Không đợi cậu mở miệng, đám người hầu đã ngoác mồm như so giọng tranh nhau thảng thốt kêu toáng lên : « Lão gia (thiếu gia), xảy ra chuyện rồi, không xong rồi… »
Cuộc hỗn loạn kế tiếp không có chỗ cho cậu xen vào. Xe cấp cứu được tức tốc gọi tới, Hạ Quân được khiêng đi, mấy người nhà họ Tạ lo lắng bồn chồn đi theo, vừa về lại đi, cậu thậm chí còn không kịp phản ứng.
Căn phòng lại an tĩnh, cậu có cảm giác như trận bát nháo vừa rồi chẳng qua là một cơn ác mộng, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Chỉ còn trơ lại một mình, cậu vẫn đang thở dốc khá dồn dập, trái tim ở trong ngực rung lên với tốc độ không bình thường, ngón tay cũng vì thần kinh căng thẳng mà chưa thoát khỏi cơn run rẩy nhẹ. Đúng là thứ cậu cho Hạ Quân ăn có vấn đề gì sao ?
Nghĩ tới nghĩ lui, lúc những con cua đó còn có thể lăn lộn chung quanh thì đã bị dây lạt buộc chặt, làm sạch rồi mới tiếp tục hấp chín, đầu bếp cũng có thâm niên, không có khả năng làm ẩu, lúc cậu hâm lại càng không bỏ thêm gì vào, hẳn là không liên quan tới Tạ gia mới đúng.
Chờ buổi tối họ trở về, trả lời cậu Hạ Quân tạm thời không gặp nguy hiểm, cậu mới hoàn toàn yên lòng, hiếm hoi lắm mới nói nhiều thêm mấy câu : « Thật tốt quá, không việc gì là tốt rồi, nhỡ có gì thì nguy mất… »
Câu đáp lại cậu nhận được cũng rất chiếu lệ. Cậu nhớ dùng bữa tối xong phải về phòng uống thuốc đúng giờ, cũng không nghĩ ngợi gì, cơm nước xong bèn một mình lên lầu.
Cậu đi khỏi, không khí bàn ăn vốn đang ảm đạm mới miễn cưỡng xuôi dịu, nhưng vẫn không ai nói lời nào.
« Không biết là ai làm. »
« Hạ gia sẽ không để yên đâu, đang điều tra thì phải. »
« Đầu độc đâu phải cách gϊếŧ người thông minh gì, dại dột quá thì có, muốn điều tra ra được căn bản chẳng cần tốn miếng sức. »
Lại một cơn trầm mặc.
Tạ Viêm chỉ cắt miếng sườn nhỏ trong dĩa, từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng.
« Buổi chiều các người ở nhà cả, còn gây ra tai vạ kiểu đấy, làm việc thế nào thế hả ? » Tạ Phong quay sang nổi giận với người hầu đang phục vụ bên cạnh, « Dặn dò những gì đều quên biến, các người ăn không ngồi rồi lãnh tiền thôi à ?! »
« Không liên quan tới chúng tôi đâu ạ, Hạ tiểu thư nói đói bụng muốn ăn đồ nóng, đích thân Thư thiếu gia xuống bếp làm cho cổ, chúng tôi cũng không động tay vào, nên không biết gì cả ạ… » Vào những lúc thế này, để đùn đẩy trách nhiệm nói dối chút cũng không đáng là gì.
« Thư Niệm làm đồ ăn cho cổ ? » Mày Tạ Phong nhíu sít lại.
« Dạ phải… »
Chờ một người thêm mắm thêm muối kể lại xong, kẻ khác đế thêm một câu ton hót : « Tôi thấy Thư thiếu gia đi ra ngoài mua thuốc… »
Tạ phu nhân không để y nói hết câu đã lớn tiếng quát ngang : « Nói bậy gì đấy ! Cái thứ ấy có thể mua bừa ở hiệu thuốc nào được ? Trong nhà nói năng bừa bãi thì chớ, ra ngoài còn dám nói quàng xiên, xem tôi trừng trị mấy người thế nào ! Bận thì vội lên chứ, ở đây đâm thọt làm gì. »Tức thì không còn người nào dám ho he nữa, tất cả đều im thít bỏ đi. Ba người vẫn yên lặng ngồi bên bàn ăn, nhưng chẳng ai buồn động tới bữa tối đã nguội ngắt.
Nửa ngày Tạ phu nhân mới cất giọng than thở : « Tôi thì sợ nó nghĩ quẩn… Biết vậy đừng làm căng với nó quá… »
« Aiz, thôi đi, cho dù đến lúc đó thực sự có gì, chúng ta cũng ứng phó được, không phải chuyện lớn. Chuyện qua rồi cứ để qua đi, đừng nhắc lại nữa. »
Lần này đối diện vẻ đau lòng mà ghét bỏ trên mặt ba mẹ, Tạ Viêm không lên tiếng nữa.
Thuốc thang xong lại uống thêm nước ấm, thoải mái hơn tí, Thư Niệm đang thả lỏng định giở sách đọc, nhưng thấy Tạ Viêm đến, vội ngồi thẳng dậy : « Thiếu gia. »
« Tiểu Niệm, anh hỏi em, em phải thành thật nói cho anh biết đấy. » Tạ Viêm lại ngồi bên cậu, biểu cảm vừa nghiêm nghị lại xen chút cẩn thận làm cậu theo bản năng khẩn trương hẳn.
« Em cho Hạ Quân ăn gì ? »
« Cua ạ. » Lúc trả lời, Thư Niệm vẫn chưa ý thức được ý đồ của câu hỏi này.
Tạ Viêm nhìn cậu, như kìm nén sự kiên nhẫn : « Cổ bị trúng độc, hẳn em biết chứ ? »
« … » Thư Niệm ngớ ra một lúc mới thực sự hiểu được ý hắn muốn chất vấn, nhưng nửa ngày cậu không nói gì, giống như nghẹn phải thứ gì, khó khăn lắm mới ấp úng : « Trúng-trúng độc ư ? »
Tạ Viêm chỉ im lặng chờ câu kế tiếp của cậu.
« Có lẽ là… À, » Giống như nhớ ra điều gì đó, Thư Niệm bừng tỉnh, dồn dập giải thích, « Ăn cua chung với quả hồng sẽ bị tiêu chảy, có lẽ trước khi tới đây cô ấy đã ăn hồng, hay-hay nếu như cô ấy ăn nhiều trái cây quá nhiều vitamin rồi mới ăn cua, cũng có thể ngộ độc nhẹ… Anh có thể hỏi cổ… »
Tạ Viêm nhíu mày, vẻ mặt hắn như cho là cậu đang nói hươu nói vượn làm cậu càng mờ mịt, lẩm bẩm một hồi lại quay sang kệ tìm sách: « Cái này có căn cứ đấy, trong sách có nói qua mà, em tìm cho anh xem… »
« Đủ rồi Tiểu Niệm. »
« … »
« Em không cần nói nhiều như vậy, chỉ cần nói thật với anh là được. »
« … Em nói thật mà… »
« Tiểu Niệm. » Tạ Viêm sắp mất kiên nhẫn, « Trước mặt anh em không cần phủ nhận, bất kể em làm gì anh cũng không trách em, anh sẽ hiểu cho em, tuyệt đối sẽ bảo vệ em. Anh chỉ muốn biết sự thực, em nói thực đi, chuyện rốt cuộc là thế nào ? »
Thư Niệm lặng thinh nhìn hắn, mắt cậu hơi đờ đẫn, một khoảnh khắc Tạ Viêm có cảm giác mình thấy nước mắt trong mắt cậu.
Nhưng khi nhìn lại, mắt cậu hồ như ráo hoảnh, không chỉ khô, mà còn rỗng, ngay cả sinh khí vốn không nhiều nhặn gì cũng đều tan biến khỏi đấy.
Hắn chờ, nhưng Thư Niệm không nói thêm gì, hai người chỉ như hai pho tượng ngồi nhìn nhau, cho đến khi Thư Niệm bắt đầu động, dùng động tác không rõ ràng nhích lui, chầm chậm lui khỏi trước mặt hắn, khỏi tầm mắt hắn, lui ra ngoài.
Không đợi được đáp án, tâm tình Tạ Viêm nặng nề u ám suốt, cảm giác khó chịu vì bị giấu giếm bị bài xích nhồi chặt mọi khoảng trống trong cơ thể hắn, làm hắn không còn chỗ tự suy xét.
Cả đêm ngủ không yên, toàn mơ những giấc mơ rối nhằng lộn xộn, dường như còn thấy cả Thư Niệm. Cậu im lặng nhìn hắn, trông như có nước mắt chảy xuống. Tỉnh lại tâm tình hắn càng sa sút cực điểm, u uất cả l*иg ngực.
Lặng lẽ ăn sáng cùng ba mẹ, xảy ra chuyện như vậy, chẳng ai còn hứng thú bàn tới đề tài nào.
Ăn cũng sắp xong, vẫn chưa thấy bóng dáng Thư Niệm, mặt mày Tạ Phong rõ ràng thiếu kiên nhẫn : « Nó làm sao vậy ? Còn cù nhầy ? Thái độ gì đây, đúng tội nợ mà. »
« Con lên kêu cậu ấy. » Tuy không thoải mái, nhưng hắn vẫn lo cậu không ăn điểm tâm thân thể sẽ càng tiều tuỵ.
« Tiểu Niệm, em dậy rồi chưa ? »
Người bên trong dường như dỗi, không đếm xỉa tới hắn.
Tạ Viêm nhẫn nại, tiếp tục gõ cửa, giọng hắn thêm phần ôn hoà : « Tiểu Niệm, phải ăn sáng rồi đó, em không đói ư ? »
Chẳng có hồi đáp.
« Tiểu Niệm, thôi nào, ra ăn đi mà, những chuyện ấy không cần nghĩ nữa, em ra đây đi. »
« Nó không ra thì thôi, con ạ. » Ngay cả cha mẹ ngồi trong phòng khách dưới lầu cũng có thể nghe thấy tiếng hắn, bèn nói một câu như để trấn an hắn.
Về phòng khách hắn bực bội xị mặt lạnh đanh với mọi người, vừa muốn thôi không để ý tới anh chàng dễ hờn dỗi kia, vừa chẳng nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
Gần đến giờ cơm trưa, quả thực đỉnh đầu hắn cũng tê lên vì cuồng nộ, xông lên lầu chẳng còn hình tượng gì nện cửa kêu Thư Niệm ra, nện liên tục vài phút, khi sắp mất kiềm chế, hắn đột nhiên phát hiện cánh cửa không hề được khoá từ bên trong.
Cơn giận thoắt cái trôi tuột khỏi người, tay run lên, hắn gần như thất thố hoảng loạn đẩy cửa ra.