Nữ Phụ Tu Tiên: Tiểu Sư Muội Phản Công

Chương 54

“Ta có thể biết họ của công tử là gì được không?”

Sở Huyên đang định bước tới nói chuyện với Hạ Đoạn Ngọc thì Bạch Phượng Phương đi ngang qua nàng.

Nàng ta nhìn Hạ Đoạn Ngọc với vẻ mặt ngượng ngùng: “Kiếm thuật mà công tử vừa biểu diễn quả thực rất tinh xảo và hoa lệ. Tiểu nữ thật sự rất khâm phục kiếm pháp của công tử, không biết công tử có thể tới Bạch phủ nói chuyện được không?”

Hạ Đoạn Ngọc sắc mặt vô cảm, cũng không nói gì, liền xoay người đi về phía Sở Huyên.

Bạch Phượng Phương hoàn toàn bị phớt lờ, nàng há miệng với vẻ mặt cực kỳ xấu xí.

Nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, lập tức đi theo hắn: “Công tử…”

Hạ Đoạn Ngọc đi tới trước mặt Sở Huyên, không để ý tới Bạch Phượng Phương, nhìn Sở Huyên, nói một chữ: “Đi.”

“...”

Sở Huyên sửng sốt, liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn Bạch Phượng Phương, cách đối xử trái ngược của Hạ Đoạn Ngọc, khiến Bạch Phượng Phương cau mày nhìn nàng với vẻ ghen tị.

Ách……

Cái nhìn đó có nghĩa là gì?

Sở Huyên nhếch khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười thân thiện, nhưng đối phương rất thô lỗ, coi thường nàng hỏi: “Này! Người sư muội, ngươi là đệ tử của gia tộc nào?”

“...” Sở Huyên lập tức thu hồi nụ cười đang định nở ra, quay đầu đi không thèm nhìn nàng ta, hướng về phía trước mà đi.

Cái gọi là một nhân vật phụ ác độc, ngoại trừ có thái độ không tốt với nữ chính, đừng mong nàng ta sẽ đối xử tốt với người khác.

“Ta đang nói ngươi! Ta đang hỏi ngươi! Thái độ của ngươi là thế nào!” Bạch Phượng Phương bị lơ hai lần tiếp, trở nên tức giận.

Nàng ta đang định đuổi theo thì bị Bạch Bộ Dao ngăn lại: “Biểu tỷ, cha ta cho gọi tỷ tới.”

Bạch Phượng Phương nghe được lời này sắc mặt tái nhợt, nhất định là liên quan đến chuyện của tứ bá, vẻ mặt hoảng sợ, bỏ lại chuyện truy đuổi Sở Huyên ra sau đầu.

Sở Huyên một đường hướng về một phương hướng mà đi, rời khỏi lãnh thổ của Thiên Nguyệt Thành, dọc theo đường đi, một cái đuôi vẫn luôn đi theo nàng.

Sở Huyên vẫn còn chán nản, chuyện gì đang xảy ra với Hạ Đoạn Ngọc?

Đi theo nữ chính mới là hợp tình hợp lý, lại đi theo nàng, nàng không nhớ nổi mình đã làm gì khiến Hạ Đoạn Ngọc cảm động trong lòng.

Hạ Đoạn Ngọc không chỉ lạnh nhạt mà còn cư xử kỳ quái, bởi vì nữ chính đã cứu hắn, cho hắn quần áo sạch, Hạ Đoạn Ngọc liền một mực bám rễ đi theo nữ chính.

Đều là những gì xuất hiện trong tiểu thuyết, nhưng Sở Huyên nàng lại không cứu hắn, cũng không cho hắn quần áo mặc, làm sao Hạ Đoạn Ngọc có thể đi theo nàng?

Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nàng lén nhìn lại Hạ Đoạn Ngọc, ánh mắt của người sau cụp xuống, sắc mặt vô cảm, thanh kiếm bạch hồng (màu trắng cầu vồng) đã được thu vào từ sớm, đặt trong túi đựng kiếm bên hông.

Hắn đi theo nàng như vậy cũng không phải là biện pháp, Lạc Vũ Thường bằng lòng để hắn đi theo, nhưng nàng lại không muốn!

Nghĩ đến đây, nàng xoay người vọt tới trước mặt Hạ Đoạn Ngọc, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau, Hạ Đoạn Ngọc đứng ở tại chỗ, không có biểu tình nhìn nàng.

Mà Sở Huyên lại không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nàng lại nói: “Kỳ thật cốt truyện là như thế này, Hạ Đoạn Ngọc ngươi nên đi theo Lạc Vũ Thường trở lại Càn Nguyên Tông...”

Nói như vậy?

Sở Huyên có chút bối rối, vì vậy nàng nói thẳng và rõ ràng: “Đừng đi theo ta!”

Hạ Đoạn Ngọc cụp mắt xuống, trầm mặc không nói.

Sở Huyên coi như là hắn ngầm thừa nhận, sau đó xoay người dán một tấm Tật Phong Phù rồi nhanh chóng rời đi.

Bất quá Hạ Đoạn Ngọc rất dính người như cục nam châm, nàng đã nhanh chóng đi mấy trăm dặm, vẫn là không thoát khỏi cái đuôi này.

Hạ Đoạn Ngọc một mặt vô hại, im lặng đi theo nàng.

Sở Huyên nghĩ, đây không phải biện pháp, người không bình thường nên dùng thủ đoạn không bình thường.

Nàng như một cơn gió đi đến trước mặt Hạ Đoạn Ngọc, mỉm cười, bước lại gần một bước, Hạ Đoạn Ngọc cau mày, không biết tại sao, lùi lại một bước.

Hai người cứ như vậy một tiến một lùi lại cho đến khi đến một cái cây, Sở Huyên giơ tay ấn Hạ Đoạn Ngọc vào thân cây.

Nàng ngả ngớn khơi mào nâng cằm hắn lên, “Chàng trai trẻ ~”

“Ngươi đi theo ta như thế này... là coi trọng lão nương?”