Nàng ta chỉ một ngón tay vào Lạc Vũ Thường, ánh mắt đầy sát ý.
Hôm nay, nhất định phải có một người chết, Bạch Tề Vân chỉ là một người vô dụng, hắn vừa xuất hiện, chỉ biết nói cái gì lấy đại cục làm trọng, đến lúc đó, cái chết của tứ đệ chẳng phải là bỏ qua sao!
Bạch Tề Vân chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt nàng ta đã lao về phía Lạc Vũ Thường, mọi người kinh hãi, Lạc Vũ Thường lạnh lùng nheo mắt lại, hai tay ẩn dưới thân cũng động đậy.
Tuy nhiên, ngay thời điểm Vạn Diệu tiên cô đánh trúng Lạc Vũ Thường, một cổ lực lượng không biết từ đâu đã chặn một kích của Vạn Diệu tiên cô, Vạn Diệu tiên cô bị trúng đòn, phải lùi lại vài mét.
Cùng lúc đó, trên bầu trời vang lên một thanh âm trầm trầm: “Bạch gia tại Thiên Nguyệt, thật sự làm ra chuyện này?”
Đôi mắt lạnh lùng của Lạc Vũ Thường sáng lên: “Sư phụ!”
So với sự ngạc nhiên của nàng, Lâm Diệu Đồng ở bên kia một mặt không cam lòng cùng sợ hãi, tại sao cha lại đến đây? Nhất định là con tiện nhân Lạc Vũ Thường đã dùng thứ gì đó để gọi cha đến đây!
Tiện nhân! Cha lúc nào cũng che chở nàng ta, rốt cuộc ai mới là con gái của người?
Một cỗ uy áp của Nguyên Thần Kỳ bao phủ xuống, Lâm chân nhân chỉ bước vài bước đã đến trước mặt mọi người.
Vạn Diệu tiên cô sắc mặt tái nhợt, giây tiếp theo bị cỗ khí tức này áp chế, phải quỳ một gối xuống đất, khuôn mặt đầy tức giận, nhưng ở trước mặt một tu sĩ có tu vi Nguyên Thần Kỳ, không thể không cúi đầu.
Trong số tất cả mọi người, ngoại trừ Vạn Diệu tiên cô, bị áp lực không thở nỗi, những người khác chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn.
Nhưng Sở Huyên lại không có cảm giác khó chịu, nàng nhìn Hạ Đoạn Ngọc đứng ở trước mặt, có chút kinh ngạc, tất cả áp lực mà nàng phải chịu đều được Hạ Đoạn Ngọc ngăn cản.
“Lâm chân nhân, xin hãy thủ hạ lưu tình!” Bạch Tề Vân nhìn về phía Vạn Diệu tiên cô, dưới uy áp của Lâm chân nhân không thể động đậy, nhưng lại không có ý định tiến tới giúp đỡ.
Tu vi của Bạch Tề Vân tiến nhập Kim Đan nhất phẩm, lại nhảy vọt lên một tiểu cảnh giới liền có thể đạt tới Nguyên Thần Kỳ, thực lực của hắn không bằng Lâm chân nhân, nhưng bởi vì trong Bạch gia vẫn còn hai người Hoàn Hư Kỳ tọa trấn, dù không nhìn mặt nhà sư cũng phải nhìn mặt Phật!
Lâm chân nhân vung tay áo, thu hồi uy áp, một tay vuốt râu trên cằm nói: “Bạch gia ngươi vô cớ làm tổn thương đệ tử của ta là vì sao?”
Những lời này khiến Vạn Diệu tiên cô lập tức tức giận: “Người Càn Nguyên Tông các ngươi đã gϊếŧ tứ đệ của ta! Vạn Diệu ta là vì gϊếŧ người đền mạng!”
Lâm chân nhân vừa mới đến, tự nhiên không biết sự tình ngọn nguồn, hai mắt hắn nhìn Lạc Vũ Thường đang bị thương nặng hỏi: “Vũ Thường, chuyện này là sao?”
Lạc Vũ Thường hít một hơi, định nói, nhưng nàng chưa kịp nói liền bị Lâm Diệu Đồng cướp lời: “Cha! Là Lạc sư muội đã gϊếŧ tứ lão gia của Bạch gia trước, nàng ta không những không nhận tội mà còn mang theo đồng lõa chạy trốn, nếu nàng ta không làm chuyện gì? Tại sao nàng ta lại bỏ trốn?”
Sắc mặt của Lâm chân nhân không tốt, tại sao hắn lại sinh ra một đứa con gái như vậy? Miệng lưỡi sắc bén không nói được những điều tốt đẹp, lại không có ý tiến thủ, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc so đo, hơn thua.
“Ta bảo con nói sao?” Giọng hắn trầm xuống, nhìn nàng một cái với vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Lâm Diệu Đồng sợ hãi, nhưng quan trọng hơn là nàng cảm thấy tủi thân, cắn môi, ghen tị nhìn Lạc Vũ Thường bằng đôi mắt đẫm lệ, hận không thể làm Lạc Vũ Thường lập tức chết đi!
Lâm chân nhân nhìn nàng, thở dài, sau đó quay sang Lạc Vũ Thường: “Vũ Thường, hãy nói rõ cho ta biết chuyện gì đã xảy ra!”
Lạc Vũ Thường cố chịu đựng cơn đau trong người, giải thích rõ ràng mọi việc.
Nàng trực tiếp nói rõ ràng là Bạch Phượng Phương bắt Lạc Thần, điều này tự nhiên khiến cho sắc mặt Bạch Phượng Phương khó coi.
Nhưng nàng sớm có chuẩn bị, mở miệng nói: “Ca ca của ngươi, một nam tử xa lạ, đi lại trong Bạch phủ của ta, ta tưởng là người mà tứ bá chạy ra ngoài, nên ta giúp bá bá bắt hắn trở về!”