Ôi không!
Trên thực tế, chuyện này hẳn là bắt đầu từ Thái Âm Hồn Đạo.
Vì Thái Âm Hồn Đạo, Lạc Vũ Thường bị Âm Lê La tập kích, hai người choảng nhau nhất thời khó phân thắng bại, quần nhau ra tình cảm mãnh liệt, Âm Lê La đối Lạc Vũ Thường sinh ra hứng thú.
Nhưng cũng chỉ là có hứng thú, tâm tư của Âm Lê La thiên về Thái Âm Hồn Đạo nhiều hơn.
Hắn làm Lạc Vũ Thường bị thương nặng, bức Lạc Vũ Thường giao nộp Thái Âm Hồn Đạo, nhưng Lạc Vũ Thường đã trốn thoát bằng một diệu kế.
Trên đường chạy trốn đến Thiên Nguyệt Thành, lại ngẫu nhiên gặp phải Bạch Bộ Dao và Tô Dật Nhiên.
Nhìn thấy Lạc Vũ Thường bị thương, Tô Dật Nhiên cảm thấy thương hại nàng. Bạch Bộ Dao ở bên cạnh nàng tỏ ra quan tâm và ân cần với bằng hữu và đề nghị nàng đến Bạch phủ tạm lánh, cùng dưỡng thương.
Tuy nhiên, tình cờ thay, hai người Lâm Diệu Đồng cũng ở Bạch phủ, bọn họ quen biết biểu muội Bạch Phượng Phương của Bạch Bộ Dao, cái gọi là vật họp theo loài, đây cũng là cái gậy thọc cứt, một kẻ gây rối, nhỏ mọn, không phân rõ đúng sai, sau khi bị bọn người Lâm Diệu Đồng xúi giục, liền đi tìm Lạc Vũ Thường gây sự.
Lạc Vũ Thường không phải là người chịu thua thiệt, vì vậy nàng đã đáp trả rất độc đoán, lần này nàng thực sự đã đắc tội Bạch Phượng Phương.
Vì lý do này, Bạch Phượng Phương đã bắt giữ ca ca Lạc Trần của Lạc Vũ Thường, giao hắn cho lão tứ của Bạch gia, một người bá bá chuyên chà đạp những nam nữ tu sĩ còn trẻ. (Bá bá: bác trai)
Bạch gia có tài sản phong phú, gia thế đồ sộ nhưng bên trong cũng có những kẻ mục nát, sa chân vào vũng lầy.
Lạc Vũ Thường cuối cùng đã tìm thấy Lạc Trần, nhưng nàng nóng nảy gϊếŧ chết lão tứ của Bạch gia, trên đường trốn thoát cùng Lạc Trần, nàng cũng cứu được Hạ Đoạn Ngọc, người rơi vào tay lão tứ của Bạch gia.
Kể từ đó Hạ Đoạn Ngọc chưa bao giờ rời khỏi Lạc Vũ Thường, và có thể nói là một con chó trung thành thực sự.
Sở Huyên nghĩ tới cốt truyện, nhìn Hạ Đoạn Ngọc một mặt vô cùng chán nản. Chẳng lẽ nàng đã vô tình làm ra chuyện gì khủng khϊếp sao?
Liệu cốt truyện này có bị chệch hướng?
Nàng nhìn Hạ Đoạn Ngọc, bất kể cốt truyện đi chệch hướng như thế nào, nói tới thân phận Hạ Đoạn Ngọc, hắn là đệ tử của Thần Kiếm Cung, tu vi đạt Kim Đan cửu phẩm, không phải như bề ngoài nhìn không có chút tu vi nào.
Một tay cầm kiếm Thương Long xuất ra kiếm ý cầu vồng trắng, múa với khí thế hào hùng, nuốt chửng núi sông, xuyên thấu cầu vồng!
Hắn vô cùng tuấn mỹ, xuất trần bất phàm, lại càng thiên phú dị bẩm, chỉ trong vòng chục năm ngắn ngủi, hắn đã thăng cấp lên Kim Đan, rất được lệnh sư Ngọc Cơ Tử đánh giá cao.
Nhưng đứa con kiêu hãnh của trời (thiên chi kiêu tử) này đã có một trải nghiệm cuộc sống đáng thương, chỉ vài năm sau khi bước vào Thần Kiếm Cung, gia tộc hắn đột nhiên gặp phải sự thay đổi đột ngột, cả nhà già và trẻ đều bị gϊếŧ bởi những kẻ thần bí, chỉ còn lại một người cữu cữu (cậu).
Hạ Đoạn Ngọc không muốn mất thêm người thân nên vừa tìm kiếm kẻ thù vừa bảo vệ cữu cữu mình.
Nhưng người cữu cữu này vô đạo đức, trước khi gia tộc xảy ra biến cố, hắn không được học hành, cũng không có nghề nghiệp.
Nhưng Hạ Đoạn Ngọc chỉ còn lại một người thân, hắn cũng không quan tâm tính tình của cữu cữu như thế nào, hắn chỉ muốn bảo vệ vị cữu cữu này, nhưng hắn đã bảo vệ vị cửu cửu này cho đến chết.
Nhưng vị cữu cữu này không coi Hạ Đoạn Ngọc là người thân, khi hết tiền sẽ tìm Hạ Đoạn Ngọc lấy, Hạ Đoạn Ngọc không có tiền liền đem Hạ Đoạn Ngọc đem bán, Hạ Đoạn Ngọc ít nói, hắn không biết bày tỏ quan điểm thế nào về việc này nên cứ để mặc kệ, dù sao sau khi bán đi, nếu người mua làm hắn không hài lòng, có thể dùng kiếm gϊếŧ chết người đó, nên hắn đã bị cữu cữu của hắn bán đi mấy lần.
Không bao giờ phàn nàn.
Sở Huyên nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy đồng cảm, đồng thời khóe miệng co giật, vì sao nàng lại có cảm giác như đang bị cuốn vào vậy?
Than ôi, Hạ Đoạn Ngọc này cũng thật đáng thương, có một người cữu cữu vô liêm sỉ như vậy thật xui xẻo.
Nàng lại liếc nhìn Hạ Đoạn Ngọc vài lần, dùng lòng bàn chân chà xát mấy lần trên sàn nhà, trong lòng đang suy nghĩ có nên quay lại cốt truyện đã chệch hướng hay không?