Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 12: Kế thừa công pháp Xích Diễm Liệt Quyền

Nghe nói kiếp trước nhà họ Đoàn từng giúp đỡ nhà họ Bùi bất chấp sự tàn ác của nhà họ Thẩm, gương mặt Bùi Quận lộ vẻ vui mừng, nhưng khi nghe có một gia tộc lánh đời ủng hộ nhà họ Đoàn, ông lại biến sắc. Ông nhìn vầng trăng khuyết đang treo lưng chừng trời ngoài cửa sổ, ánh mắt ngổn ngang bao cảm xúc phức tạp: “Gia tộc lánh đời ư…”

Một lúc lâu sau, Bùi Quận lại hỏi: “Nhờ giao Xích Ngọc Tinh Tủy cho nhà họ Đoàn mà con mới có thể đưa người nhà mình qua chỗ chú ba con hay sao?”

Bùi Dập Nam lắc đầu, nặng nề đáp: “Ngay từ đầu con đã định giao Xích Ngọc Tinh Tủy cho nhà họ Đoàn rồi. Nhà họ Thẩm khiến nhà chúng ta thương vong rất nhiều, con không thể giữ được Xích Ngọc Tinh Tủy, có điều trước đó nhà họ Đoàn đã bắt đầu thu xếp cho người nhà mình ra nước ngoài rồi.”

“Chứng tỏ nhà họ Đoàn ngồi vững trong Nội các là đúng ý trời.” Bùi Quận cười, nhưng ánh mắt lại thoáng vẻ đau thương.

Ông vỗ vai Bùi Dập Nam đang quỳ gối bên mép giường, trầm giọng: “Tiểu Cửu, con đứng dậy gỡ bức tranh mĩ nữ trên bức tường bên kia xuống đây.”

Ông run run chỉ vào bức tranh dài gần hai mét treo trên bức tường bên trái.

Bùi Dập Nam như hiểu ra điều gì, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên. Anh đứng dậy, đợi một lúc cho đỡ tê chân sau một thời gian dài quỳ gối rồi cất bước. Sau khi bức tranh được gỡ xuống, trên vách tường lộ ra ngăn bí mật chứa một chiếc két sắt có màn hình tinh thể lỏng. Bùi Quận lại lên tiếng: “Tiểu Cửu, ấn tay lên màn hình rồi mở két ra, lấy thứ bên trong rồi mang qua đây.”

Bùi Dập Nam làm theo lời bố, anh vừa đặt tay lên màn hình, một tiếng “cách” vang lên. Màn hình tinh thể lỏng chầm chậm nâng lên, bên trong là một chiếc két sắt khác thuộc loại nhập mật mã.

Bùi Dập Nam nhích sang một bên, để Bùi Quận ngồi trên giường có thể thấy rõ thứ bên trong: “Bố?”

Bùi Quận đang nghi hoặc, thấy vậy thì cười khổ: “Lâu quá rồi, bố suýt quên mất bên trong còn một chiếc két sắt nữa. Mật mã là sinh nhật con.”

Bùi Dập Nam mím môi, không hỏi vì sao ông lại thiết lập vân tay và sinh nhật mình làm chìa khóa mở két. Anh nhập sinh nhật mình vào màn hình chiếc két sắt thứ hai, lại “cạch” một tiếng, két sắt tự động mở ra, bên trong chỉ có một chiếc hộp gấm màu đen.

“Trong đó chính là Xích Ngọc Tinh Tủy.”

Tiếng thở dài của Bùi Quận vang lên rõ mồn một giữa không gian yên tĩnh, dường như là cam chịu, mà có lẽ còn phức tạp hơn thế.

Bùi Dập Nam đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm chiếc hộp chứa bảo vật mà kiếp trước nhà họ Thẩm quyết phải giành được bằng mọi giá, muôn vàn cảm xúc dâng trào trong lòng.Anh hận thứ này, nhưng hôm nay không thể không dùng đến nó để nâng cao thực lực của nhà họ Bùi. Nghe đồn Xích Ngọc Tinh Tủy có công dụng thoát thai hoán cốt, giúp người bình thường trở thành thiên tài luyện võ, tốc độ tu luyện nhanh như vũ bão.

Kiếp trước, nhà họ Thẩm đã được nhiều cổ võ giả thần phục, con cháu trong nhà toàn những người có tố chất luyện cổ võ. Bùi Dập Nam không hiểu vì sao bọn họ lại có chấp niệm sâu nặng với Xích Ngọc Tinh Tủy như vậy. Dù gì đi nữa, kiếp này bọn họ cũng đừng mơ có thể sờ vào Xích Ngọc Tinh Tủy. Nếu đây là bảo vật có thể thay đổi cuộc đời một người bình thường, cớ sao phải đợi người khác tranh giành nó mà không dùng cho chính mình?

Bùi Dập Nam đứng yên tại chỗ hồi lâu, anh không cầm lấy chiếc hộp gấm màu đen đặt giữa két sắt mà quay lại nhìn người bố già yếu của mình. Anh thở dài một tiếng, nghiêm nghị nói: “Bố, con muốn dùng nó để tu luyện, đưa nhà họ Bùi chính thức đặt chân vào giới cổ võ!”

Bùi Quận nhíu mày, tỏ vẻ không ủng hộ: “Tiểu Cửu à, con có biết để có được năng lực phi phàm của Xích Ngọc Tinh Tủy thì phải đánh đổi thứ gì không?”

Bùi Dập Nam không biết, nhưng vẫn không muốn từ bỏ. Anh muốn bước vào giới cổ võ, muốn nhà họ Bùi mạnh mẽ hơn, để người khác không thể lay chuyển được địa vị của nhà bọn họ.

Anh lắc đầu, kiên quyết nói: “Cái giá đó có đắt đến đâu cũng không thể thê thảm hơn kiếp trước được. Con sống ngay thẳng cả đời, vậy mà cuối cùng lại chết thảm đầu đường xó chợ, suýt nữa không có ai nhặt xác cho, còn gì thảm hơn được nữa?”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai, Bùi Quận không sao bác bỏ được. Dường như đứa con trai út của ông đã trưởng thành sau một đêm, không còn vẻ lông bông khi xưa mà trở nên chín chắn điềm đạm, khiến người khác cảm thấy yên tâm.

Bùi Quận ấn lên đôi chân đau nhức, run rẩy nói: “Kẻ muốn kế thừa sức mạnh của Xích Ngọc Tinh Tủy ắt phải trả giá bằng nỗi đau đớn lột da xẻ thịt, quá trình ấy sẽ khiến kẻ đó có cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, có thể nói là sống không bằng chết. Nếu thất bại, kẻ đó sẽ rơi vào kết cục xương cốt vỡ vụn, về sau không thể sinh hoạt như một người bình thường, không có cách nào cứu vãn được.”

Bùi Dập Nam vẫn không đổi ý: “Bố, con muốn có nó!”

Kiếp trước, anh trải qua bao sóng gió, cuối cùng chỉ còn lại lẻ loi một mình, hoàn toàn không đủ khả năng bảo vệ Xích Ngọc Tinh Tủy, càng không biết cách sử dụng nó. Nay không dễ gì có cơ hội trùng sinh, anh muốn thử một lần để tìm đường sống cho nhà họ Bùi.

Thấy con trai quyết không chùn bước, sắc mặt Bùi Quận vốn đã kém lại càng ủ dột hơn. Ông đành chịu thua: “Con đem nó qua đây đã.”

Được bố cho phép, Bùi Dập Nam lập tức lấy chiếc hộp gấm ra khỏi két sắt mà không hề do dự. Thái độ của anh rất tự nhiên, chẳng giống đang cầm bảo vật chút nào mà giống như tiện tay lấy một món đồ tầm thường nào đó.

Bùi Dập Nam đi đến bên giường, quỳ một gối và đặt hộp gấm chứa Xích Ngọc Tinh Tủy trước mặt bố mình.

Bùi Quận mở nắp hộp gấm ra, để lộ một viên tinh thạch trong suốt màu đỏ sáng lấp lánh bên trong. Nắp hộp vừa mở ra, hơi nóng không ngừng lan tỏa. Bùi Dập Nam có cảm giác tay mình sắp bị bỏng vì sức nóng của chiếc hộp.

Kiếp trước, anh từng thấy Xích Ngọc Tinh Tủy và biết nhiệt độ của nó có thể gây bỏng, cũng biết chiếc hộp gấm đen này được chế tác từ một loại chất liệu đặc biệt có thể ngăn cách sức nóng khủng khϊếp của Xích Ngọc Tinh Tủy.

Bùi Quận nhìn chằm chằm viên tinh thạch màu đỏ trong hộp gấm, sắc mặt chẳng thấy nét vui mừng nào, chỉ có sợ hãi. Cảm nhận được sức nóng của nó, ông bèn nghiêng người né tránh. Ông nhìn thoáng qua chiếc hộp rồi ngước nhìn con trai.

“Chỉ có người mang trong mình dòng máu nhà họ Bùi mới có cơ hội dung hợp với Xích Ngọc Tinh Tủy. Người được nó tán thành sẽ được truyền thụ công pháp Xích Diễm Liệt Quyền, mà cũng chỉ có người được Xích Ngọc Tinh Tủy lựa chọn mới có thể tu luyện công pháp này. Nếu con có thể thành công hấp thu năng lượng của nó và có được công pháp tu luyện độc nhất vô nhị trên đời, nếu con không hối hận, quyết phải thử bằng được thì cứ thử một lần đi.

Nhưng mà Tiểu Cửu à, cho dù kết cục thế nào đi nữa thì con cũng phải chuẩn bị tinh thần, căn cứ theo ghi chép tổ tiên nhà họ Bùi để lại thì hầu hết những người muốn có được sức mạnh của nó đều thất bại.”

Thật ra, Bùi Dập Nam cũng không chắc mình có thể thành công hay không, trong lòng anh cũng tràn ngập do dự và lo lắng. Tuy vậy, bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, thanh âm kiên quyết: “Dù khả năng chỉ có 1% thì con cũng muốn thử.”