Trọng Sinh: Cửu Gia Sủng Ái Nhóc Con Huyền Môn

Chương 11: Cha con họ Bùi trù tính giữa đêm khuya

Tại biệt viện nhà họ Bùi ở thủ đô, Bùi Cửu gia đang quỳ bên mép giường bố mình, trúc trắc kể lại những chuyện mình đã trải qua trong kiếp trước, kể cả cái chết thê thảm của hầu hết thành viên gia tộc. Nhà họ Bùi đồ sộ là thế, vậy mà lại sụp đổ thảm hại trong vòng không đầy một năm ngắn ngủi bởi âm mưu của kẻ thù. Sau khi nhà họ Bùi gặp nạn, hầu hết đối tác làm ăn cùng với các gia tộc vốn phụ thuộc vào nhà họ Bùi mới có thể tồn tại, rồi cả bạn bè thân hữu đều trốn tránh bọn họ.

Nhà họ Bùi rơi vào cảnh tứ cố vô thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn các thành viên trong gia tộc lần lượt trở thành món đồ chơi trong tay những kẻ chủ mưu. Con cháu nhà họ Bùi bị làm nhục đủ kiểu, sau đó bị ném đi như rác rưởi, kẻ chết, người tàn phế. Bọn họ từng có địa vị cao quý biết bao, nay lại sống không bằng súc vật, ai cũng có thể hành hạ.

Nghĩ đến chuyện anh cả chết thảm trong vụ ám sát, rồi thì chú hai chết oan chết uổng, nghĩ đến cảnh mọi người trong nhà bị làm nhục, người còn sống thì phải đi xa tha hương, Bùi Dập Nam che mặt nằm gục trên giường, không ngừng thổn thức.

Ánh mắt Bùi Quận toát lên vẻ tàn nhẫn, dù đang bệnh liệt giường nhưng lại khiến người khác không thể xem thường. Ông run rẩy vuốt tóc con trai, động tác trìu mến.

“Tiểu Cửu, là ai? Là ai đang tính kế nhà họ Bùi chúng ta?” Ông cất giọng khàn khàn.

Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Bùi gia chủ không cho rằng các gia tộc cổ võ muốn tiêu diệt nhà họ Bùi. Nhà họ Đoàn, kẻ chiến thắng cuối cùng trong kiếp trước, cũng không hẹp hòi như thế.

Bốn gia tộc cổ võ trong số tám gia tộc lớn đều có quan hệ thân thiết với nhà họ Bùi, vậy mà tại sao không một ai giang tay giúp đỡ sau khi nhà họ Bùi gặp nạn? Đừng nói con trai nghĩ không ra, đến ông cũng không biết rốt cuộc nguyên nhân là gì.

Bùi Dập Nam ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ ngầu tràn đầy thù hận. Anh gằn từng chữ một: “Là nhà họ Thẩm.”

Tám gia tộc lớn ở thủ đô gồm có Bùi, Lục, Trần, Thẩm, Đoàn, Văn, Phó, Tạ. Trong đó, Đoàn, Văn, Phó, Tạ là bốn gia tộc cổ võ lớn, có tầm ảnh hưởng đáng kể trong giới cổ võ. Nhà họ Thẩm không phải gia tộc cổ võ, lại là gia tộc sa sút nhất trong số tám gia tộc. Bọn họ không có tiền tài dồi dào, không có cổ võ giả, dựa vào đâu mà bọn họ có thể lật đổ nhà họ Bùi có cơ ngơi vững chắc?

Bùi Quận nheo mắt lại, cắn răng chịu đựng cơn đau nơi chân. Ông hỏi: “Bố nhớ hai đứa con trai nhà họ Thẩm có quan hệ không tồi với con, nhất là đứa có tiếng giỏi giang kia?”

Nhắc đến người này, cặp mắt vốn đỏ ngầu của Bùi Dập Nam càng trở nên khát máu.

“Con và Thẩm Tây Ngạn, con trai cả nhánh thứ nhất nhà họ Thẩm, cùng với Thẩm Văn Huyên, con ngoài giá thú của nhánh thứ hai, đều có quan hệ khá thân thiết. Vì Thẩm Văn Huyên là con ngoài giá thú nên bình thường không được mọi người trong giới thượng lưu chào đón, con và cậu ta mới chơi thân với nhau hai năm nay thôi.

Về phần Thẩm Tây Ngạn, hai năm qua hắn ta lo chuyện làm ăn của gia tộc nên ít đi chơi. Con từng thật lòng xem hắn là bạn, nhưng người này là một gã ngụy quân tử đạo đức giả, trước mặt con thì ra vẻ cao thượng, sau lưng lại mang bộ mặt tiểu nhân. Cái gì mà học hành giỏi giang, đạo đức sáng ngời, giữ mình trong sạch chứ, người không biết sẽ tưởng hắn ta quang minh lỗi lạc lắm, thật ra sau lưng chơi đủ trò bẩn thỉu, đôi tay gã đã vấy bẩn từ lâu!

Mãi đến giờ con vẫn không biết rằng hai năm trước có rất nhiều người so sánh con và hắn ta sau lưng. Thẩm Tây Ngạn hắn là công tử nhà giàu hào hoa phong nhã, còn Bùi Dập Nam con là tay ăn chơi trác táng vô tích sự. Hắn ta lấy con làm nền cho hình tượng cao đẹp của mình, thật là mặt dày đến tột độ! Ngoài Thẩm Văn Huyên ra, những người khác trong nhà họ Thẩm dặt một lũ lòng lang dạ sói!”

Bùi Dập Nam thừa nhận mình đích thật là một tay ăn chơi, nhưng anh chưa bao giờ làm việc gì xấu xa, cũng không phạm pháp, càng không gây hại đến tính mạng người khác. Anh tiêu tiền của mình để mua vui cho bản thân, hưởng thụ cuộc sống của riêng mình, liên quan gì đến ai?

Thế nhưng, sau khi nhà họ Bùi sụp đổ, lũ điên kia lại ra sức dồn anh vào chỗ chết, ai cũng góp một tay. Anh biết có nhiều người có tâm lí thù ghét người giàu, nhưng anh chưa bao giờ đắc tội bọn họ. Không thù chẳng oán, cớ sao phải ác với nhau?

Bùi gia chủ cụp mắt, điềm nhiên nói: “Nhà họ Thẩm… Bố nhớ nhà họ Bùi chúng ta từng giúp đỡ công ty thép của bọn họ. Chúng ta còn đầu tư không dưới ba tỉ vào công ty do Thẩm Tây Ngạn mở.”

Bùi Dập Nam cũng nhớ chuyện này, sắc mặt càng u ám hơn, cặp mắt sâu thẳm lạnh lẽo như băng. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, năm ngoái, công ty thép của bọn họ suýt phá sản vì khủng hoảng kinh tế, nhà mình cho vay hai tỉ rưỡi. Nay nhà họ Thẩm đã vượt qua nguy cơ mà vẫn chẳng nhắc đến chuyện trả tiền. Công ty phần mềm của Thẩm Tây Ngạn làm ăn ngày càng lớn, hắn còn đến tận cửa tìm con, rủ con gia nhập cổ phần. Thế là con đầu tư cho hắn ta năm trăm triệu bằng tiền riêng của con, đã thế còn không ký hợp đồng.”

Bùi Quận dứt khoát ra lệnh: “Thu hồi toàn bộ đi. Bố không cần biết nhà họ Thẩm có năng lực thế nào, dám nhằm vào nhà họ Bùi chúng ta thì từ giờ chúng ta sẽ đánh vào kinh tế huyết mạch của bọn họ, không để bọn họ có vốn liếng làm càn!”

Đã tiêu tiền nhà họ Bùi còn dám tính kế bọn họ, cho là bọn họ coi tiền như rác à?

Bùi Quận chưa bao giờ thấy ai mặt dày như nhà họ Thẩm. Nhà họ Bùi có thể cho vay thì dĩ nhiên cũng có thể đòi nợ. Không có thu nhập từ mảng kinh doanh, không có các gia tộc nhỏ đút lót, để xem nhà họ Thẩm có sống yên ổn ở đất thủ đô này được nữa không.

Bùi Dập Nam cũng có ý đó, anh gật đầu cam đoan: “Chuyện này cứ giao cho con, con sẽ cho người đến nhà họ Thẩm bàn chuyện.”

Bùi Quận hỏi đến một chuyện khác: “Tiểu Cửu, kiếp trước… con giao Xích Ngọc Tinh Tủy nhà mình cho ai?”

Nói đến kiếp trước, giọng điệu ông có vẻ mất tự nhiên, dường như có phần kháng cự.

Bùi Dập Nam sửng sốt, ánh mắt nặng nề. Anh khó nhọc mở miệng: “Đoàn Khương Duệ.”

Bùi Quận đăm chiêu, nhớ ra đó là một thanh niên mặt mày ôn hòa, ăn nói nho nhã. Ông cảm khái: “Đoàn Khương Duệ, đại thiếu gia nhà họ Đoàn, học thức uyên bác, lòng dạ thâm sâu, tài năng nổi trội trong số các đệ tử của bốn gia tộc cổ võ, cũng là đệ tử có thực lực mạnh nhất lứa con cháu trẻ tuổi của nhà họ Đoàn. Chỉ số thông minh và cách đối nhân xử thế của cậu ta quả thật không thể chê vào đâu được, hầu như không có khuyết điểm nào. Tài ăn nói cũng rất xuất sắc, kiến thức ăn đứt đám cậu ấm cô chiêu bình thường, người này được lắm.”

Bùi Quận đánh giá rất cao về người con trai trưởng nhà họ Đoàn.

Bùi Dập Nam cũng nhất trí với ông: “Đoàn Khương Duệ là quân tử, những người còn lại trong nhà họ Đoàn cũng không tồi, thế nên con mới yên tâm giao Xích Ngọc Tinh Tủy cho bọn họ. Kiếp trước, sở dĩ nhà họ Đoàn có thể qua mặt nhà họ Thẩm để giành lấy vị trí tối cao là nhờ có một gia tộc lánh đời ủng hộ. Nhưng trước khi có gia tộc kia che chở, bọn họ cũng nhiều lần bảo vệ người nhà họ Bùi khỏi người nhà họ Thẩm, con vĩnh viễn khắc ghi ân tình này."