Bọn họ vừa xuống cầu thang, Bùi Dập Nam lập tức xộc vào phòng ngủ của bố mình. Người đàn ông nằm trên giường vẫn đang ngủ say, còn người thanh niên đang ngồi trông chừng bên mép giường nghe có động tĩnh liền đứng phắt dậy.
Thấy Bùi Dập Nam bước vào, anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó cung kính chào hỏi: “Cửu gia!”
Bùi Dập Nam cũng ngạc nhiên không kém, nhưng rồi bình tĩnh lại ngay: “A Nghiêu, sao anh lại ở đây?”
Vấn Nghiêu nghiêm mặt đáp khẽ: “Bố nuôi lo cho gia chủ nên bảo tôi trông chừng vài đêm.”
Vấn Hựu và Vấn Nghiêu là con nuôi của Lâu Đức Phong, được ông đào tạo để phụng sự nhà họ Bùi, cả hai anh em đều là cổ võ giả, vừa mới bước vào cảnh giới Hậu Thiên.
Trong hệ thống cấp bậc của cổ võ giả, người mới nhập môn chỉ có thể gọi là võ sĩ, chưa thể xem như cổ võ giả. Một khi có thể dẫn khí nhập thể, tu vi đạt cấp võ sư thì mới chính thức trở thành cổ võ giả. Lúc này, bọn họ sẽ bước vào cảnh giới Hậu Thiên, nếu có thể đột phá cấp bậc Tiểu viên mãn thì sẽ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Chỉ những cổ võ giả cảnh giới Tiên Thiên mới là cao thủ chân chính. Cổ võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà đột phá Đại viên mãn sẽ trở thành cao thủ đỉnh cấp. Hơn thế nữa là đại tông sư tu vi Kim Đan, cổ võ giả đột phá cảnh giới Tiên Thiên sẽ hình thành nội đan, trút bỏ xác phàm, thay da đổi thịt, về lại nguồn cội.
Tất nhiên, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, từ xưa đến nay, lịch sử chưa từng ghi nhận người nào có thể hình thành nội đan và đạt đến đẳng cấp đại tông sư cả. Cổ võ giả có tu vi cao nhất trong bốn gia tộc cổ võ lớn cũng chỉ mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.
Tuy Lâu Đức Phong chưa đạt tới cảnh giới ấy nhưng lại có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, dẫu phải đương đầu với cao thủ Tiên Thiên trong một trận chiến dốc hết toàn lực thì vẫn có thể bất phân thắng bại.
Nhà họ Bùi có Lâu Đức Phong, cao thủ đạt cảnh giới Hậu Thiên Tiểu viên mãn cùng với Vấn Nghiêu, Vấn Hựu - hai cổ võ giả cảnh giới Hậu Thiên đã đủ khiến bao người hâm mộ, thậm chí nhiều cổ võ giả còn phải dè chừng.
Kiếp trước, ba cha con bọn họ vì bảo vệ nhà họ Bùi mà bị một đám cao thủ cổ võ bao vây, có thể nói là bọn họ đã cống hiến hết mình cho nhà họ Bùi đến tận lúc chết.
Bùi Dập Nam nhìn Vấn Nghiêu chăm chú, ánh mắt ẩn chứa nét đau thương. Đêm nay anh đã trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc, từ vui mừng khi thấy người bạn thân năm xưa vẫn còn hoạt bát như ngày nào, rồi xúc động khi những con người từng hi sinh vì bảo vệ gia tộc vẫn còn sống, đến kẻ thù cũng đang sống sờ sờ. Hết thảy khiến anh không cách nào bình tĩnh được.
Sợ bị Vấn Nghiêu phát hiện, Bùi Dập Nam không dám nhìn anh ta nữa mà nhìn sang người đàn ông gầy yếu nằm trên giường.
Do bị thuốc độc hành hạ, hơn nữa chỉ là người bình thường nên trông Bùi Quận giống như một ông lão bảy tám mươi tuổi, dù chẳng qua chỉ trạc tuổi Lâu Đức Phong mà thôi.
Thấy Tiểu Cửu gia nhìn gia chủ, Vấn Nghiêu nhỏ giọng báo cáo: “Vừa rồi, y quan Tô đã khám bệnh và châm cứu cho lão gia. Ban đầu lão gia rất đau đớn, nhưng sau đó đã dễ chịu hơn và ngủ thϊếp đi. Y quan Tô bảo gia chủ sẽ ngủ đến hừng đông mới tỉnh.”
Ánh mắt Bùi Dập Nam chợt lạnh băng: “Đánh thức bố tôi dậy!”
Vấn Nghiêu tròn mắt nhìn anh, tưởng chừng mình vừa nghe nhầm. Bùi Dập Nam đi đến bên mép giường và đưa tay thăm dò hơi thở bố mình, thấy ông vẫn còn thở nhè nhẹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, anh đỡ bố mình ngồi dậy, động tác cũng không nhẹ nhàng cho lắm. Thấy vậy, Vấn Nghiêu vội ngăn anh lại: “Cửu gia, lão gia mới ngủ mà!”
Bùi Dập Nam lạnh lùng nhìn anh ta, thái độ cương quyết: “Tôi đã bảo là đánh thức bố tôi cơ mà!”
Ai biết lão Tô Diệp kia dùng biện pháp gì để bố anh ngủ thϊếp đi cơ chứ. Cứ nghĩ đến chuyện ông ta phụ trách chăm sóc sức khỏe cho cả nhà họ Bùi suốt bao năm qua là Bùi Dập Nam lại rùng mình. Anh nghĩ mình cần tìm một bác sĩ đáng tin cậy để khám tổng quát cho toàn thể nhà họ Bùi mới được.
Vấn Nghiêu chau mày đứng yên tại chỗ, mặt mày do dự. Thân là thuộc hạ, anh ta không thể nào chống lại mệnh lệnh được. Bùi Quận vẫn còn ngủ say, chỉ gọi bình thường thì không cách nào đánh thức ông được.Vấn Nghiêu vụиɠ ŧяộʍ liếc Tiểu Cửu gia, thấy anh lo lắng ra mặt, đành cắn răng điểm huyệt gia chủ.
“A…”
Bùi Quận khẽ kêu lên đau đớn.
Bùi Dập Nam mở to mắt, vừa phấn khích, vừa bất an khi sắp đối mặt với người thân. Bùi Quận tỉnh cả ngủ vì đau, không chỉ vì bị Vấn Nghiêu điểm huyệt mà còn vì cơn đau như bị kim chích nơi chân. Ông vừa mở mắt ra thì thấy con trai út đang nhìn mình bằng cặp mắt đỏ hoe như chực khóc.
Bùi Quận quên đi cơn đau thể xác, ân cần hỏi han: “Tiểu Cửu, con làm sao vậy, có ai trêu chọc Dập Nam nhà mình hay sao?”
“Bố!”
Bùi Dập Nam nghẹn ngào, ôm chặt lấy bố mình. Nếu không có anh đỡ, có lẽ ông còn chẳng đủ sức ngồi dậy.
“Ôi chao, sao lão gia lại tỉnh thế này?”
Lâu Đức Phong vào phòng, thấy hai cha con ôm nhau thì kêu lên thảng thốt.
Ông lườm cậu con nuôi với vẻ trách cứ, thầm bực mình vì con trai không biết chiếu cố gia chủ.Vấn Nghiêu chột dạ quệt mũi, sau đó lùi lại hai bước.
Bùi Quận có cảm giác vai áo mình ươn ướt, ông giật mình, thầm nghĩ chắc hẳn vừa xảy ra chuyện lớn. Tiểu Cửu nhà ông vốn tính hiếu thắng, lại đặc biệt sĩ diện, từ bé đã không thích làm nũng, vậy mà hôm nay lại ôm ông khóc.
Ông cố chịu đựng cơn đau trên đùi dù đã đau đến tái cả mặt, gắng gượng xua tay với Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu: “Hai người ra ngoài trước đi.”
“Vâng, thưa lão gia.”
Lâu Đức Phong và Vấn Nghiêu ra khỏi phòng, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, dành không gian riêng cho hai cha con bọn họ.
Cơn đau khiến đôi tay đặt trên vai con trai của Bùi Quận run rẩy, ông phải siết tay thành nắm đấm. Sau khi cơn đau tạm lắng, ông buông lỏng đôi tay và nhẹ nhàng xoa đầu con trai, trìu mến hỏi: “Tiểu Cửu, con bị người ta bắt nạt hay là thất tình vậy?”
Từ bé đến giờ, số lần Bùi Dập Nam khóc có thể đếm trên đầu ngón tay. Nghe bố ân cần hỏi han, anh chợt thấy thẹn thùng. Anh quay lưng đi, dùng mu bàn tay chùi nước mắt, cố đè nén nỗi tủi thân và kích động khi nhìn thấy bố mình, một lát sau mới chậm rãi buông ông ra.
Anh dìu Bùi Quận tựa vào gối đầu giường, cố gắng điều chỉnh để ông ngồi cho thoải mái. Gương mặt nhăn nheo của Bùi Quận lộ vẻ hiền hòa, niềm vui khi gặp mặt con trai đã giúp ông quên đi cảm giác đau nhói từng cơn tại hai chân.
Bùi Dập Nam vừa ngồi xuống bên mép giường, Bùi Quận bèn vỗ tay con trai và dỗ dành anh như dỗ trẻ con: “Nói bố nghe xem, rốt cuộc là gặp phải chuyện gì?”
Bùi Dập Nam cụp mắt, do dự một lát rồi đi thẳng vào đề.
“Bố, con muốn lấy Xích Ngọc Tinh Tủy của nhà mình.”
Vẻ vui mừng của Bùi Quận nhạt đi, đôi mắt đυ.c ngầu phút chốc trở nên sắc bén.
Ông điềm tĩnh nhìn con trai út bằng ánh mắt dò xét. Giờ phút này, trông ông quắc thước hơn hẳn, gương mặt già nua vẫn điềm tĩnh, sự điềm tĩnh có được nhờ trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống.