Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của Tôi

Chương 45: Biết trước đáp án?

Cô toán và chủ nhiệm lại không lo lắng lắm, thành tích của Kiều Ảnh tệ tới cỡ nào không ai hiểu hơn bọn họ. Với đầu óc của Kiều Ảnh thì làm sao thi được điểm này? Trừ phi gặp quỷ.

Đến bây giờ cô toán còn cho rắng lần trước Kiều Ảnh lên bục giảng trả lời được câu hỏi là mèo mù vớ được chuột chết.Kiều Ảnh cũng không ngăn cản hành vi của Phong Đẳng.

Rất nhanh, giám thị đã được gọi đến.

Giám thị hoàn toàn không rõ chuyện gì, cũng không có can đảm bịa đặt trước mặt thị trưởng Phong nên thành thật nói: "Ngày đó trong lúc thi, tôi không phát hiện trò Kiều có hành vi khả nghi nào cả."

Camrea cũng được lấy ra, tám chín cặp mắt cùng tụ lại trên màn ảnh.

Trong hình ảnh, sau khi giám thị phát bài thi đến lúc Kiều Ảnh viết xong rồi nộp bài trước, trong hai mươi mấy phút đó, cô không có bất kỳ hành vi khác thường nào cả.

Cô toán và chủ nhiệm choáng váng.

Lúc này trong đầu cô toán đột nhiên vang lên câu Kiều Ảnh nói với mình trong phòng học: "Cô sắp mất công việc này tới nơi rồi."

Cô toán sắp phải tạm biệt nghề giáo lập tức sốt ruột, không quan tâm mà kéo ngược video lại để xem từ đầu

"Không có khả năng, làm sao Kiều Ảnh có thể thi được điểm tối đa, trong chuyện này tuyệt đối có vấn đề." Cô toán rất kích động, nóng ruột đến mức trực tiếp nói ra lời trong lòng.

Rất nhanh cô ta đã chỉ ra điểm khả nghỉ: "Các người xem trò ấy như biết trước đáp án mà điền vào bài thi, cho dù là tôi cũng không thể làm xong bài thi sáu tờ giấy trong vòng hai mươi mấy phút, trò ấy chỉ liếc nhìn đề trắc nghiệm một cái đã đánh đáp án, người thường căn bản không thể làm được."

"Biết trước đáp án? Cho nên còn phải xem lại camera theo dõi phòng để bài thi? Không sao, cảnh sát đã trên đường tới, chuyện điều tra tìm bằng chứng cứ giao cho họ là được rồi." Kiều Ảnh bình tĩnh, thậm chí chủ động nghĩ kế cho cô toán.

"Hiệu trưởng Phương!" Phong Đẳng giận không kềm được: "Các người là người thầy người cô, không ngờ lại cùng nhau bắt nạt một học. sinh, các người tài thật!"

Hiệu trưởng sợ tới mức suýt quỳ xuống ngay tại chỗ.

Ông ta liều mạng thúc giục cô toán, nghiến răng nghiến lợi: "Còn không mau xin lỗi trò Kiều!

Sự thật ngay trước mắt còn có thể nói gì nữa." Hiệu trưởng tức muốn chết.

Cô toán ngơ ra, đã mất khả năng suy nghĩ nên bị sợ hãi chỉ phối, nghe hiệu trưởng gầm nhẹ thì chỉ biết khom lưng nói xin lỗi: "Trò Kiều, xin lỗi, thành thật xin lỗi trò."

Hiệu trưởng: "Đây là sai lầm của tôi và nhà trường, nhà trường sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, còn tổn thương mà cô Trần gây ra cho trò Kiều thì dù là đàm phán hay giải quyết băng cách nào thì chúng tôi cũng phối hợp, tuyệt đối sẽ cho trò ấy một câu trả lời thuyết phục, trò Kiều thấy thế nào?”

Sao hiệu trưởng có thể không nhìn ra Phong Đăng đang làm mọi chuyện chiều lòng Kiều Ảnh. Ông ta rất tò mò rốt cuộc Kiều Ảnh có lai lịch gì, chỉ là một học sinh sao có thể làm cho Phong Đăng bày ra dáng vẻ như vậy.

Cô toán sợ tới mức tắt tiếng ra sức xin lỗi, hình dung tâm tình lúc này băng câu “Chết đã đến nơi" cũng không quá.