Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của Tôi

Chương 13: Nhanh về nhà đi ngủ thôi!

Kiều Ý nhìn hành động của bọn chúng, chỉ biết nghiến răng im lặng.

Trong cặp không tìm thấy tiền nên bọn chúng bắt đầu sốt ruột lục túi Kiều Ý: “Mày giấu tiền ở đâu? Mau lấy ra cho tao!”

“Tôi đã nói với anh là tôi không có tiền.”

“Ồ, còn mang theo điện thoại di động, điện thoại cũng được.” “Mau trả lại cho tôi.”

“Mẹ kiếp, còn dám đòi lại, cái điện thoại rách nát này có cho, tao cũng không cần.”

Kiều Ý cùng vài tên côn đồ bắt đầu cãi nhau vì chiếc điện thoại.

Tên cầm đầu không ngờ Kiều Ý lại liều mạng vì chiếc điện như vậy, hắn tức giận đến mức chuẩn bị ra tay đánh người.

“Này!”

Đột nhiên, một giọng nữ vang lên.

Bọn côn đồ lần theo âm thanh và nhìn thấy một cô gái đang mặc đồng phục học sinh.

Nữ sinh này có vẻ gầy hơn vài ngày trước nhưng bọn chúng vẫn nhận ngay ra cô.

Kiều Ý quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Ảnh, cậu lập tức lo lắng và muốn cô nhanh chóng rời đi.

Nhưng thay vì rời đi, Kiều Ảnh lại đi thẳng về phía bọn họ.

Hai tay cô thong dong ôm cặp như đang đi dạo trong vườn, cảm giác rất thoải mái.

Kiều Ảnh tựa hồ như không nghe được những gì Kiều Ý nói, cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nghĩ đến đây, Kiều Ý không nhịn được mà lo lắng.

Tuy nhiên, trước khi Kiều Ý chuẩn bị làm gì đó thì những tên côn đồ đó không hiểu sao lại phát điên lên, nhìn thấy Kiều Ảnh mà như nhìn thấy ma, bọn chúng không còn thiết tha gì nữa, điên cuồng bỏ của chạy lấy người.

Một vài tên chân tay yếu ớt, gần như lăn lộn rồi bò đi, một số khác còn khoa trương hơn, hoảng sợ đến nỗi vừa chạy vừa khóc lóc la hét.

Cảnh tượng buồn cười và ngớ ngẩn này diễn ra quá bất ngờ, khiến Kiều Ý hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Kiều Ảnh đi tới: “Em không sao chứ?”

Kiều Ý ngơ ngác lắc đầu, sau khi bừng tỉnh liền vội vàng cúi người nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, điện thoại bị mấy tên côn đồ ném đi nên giờ màn hình không còn sáng nữa.

Kiều Ý thử mở điện thoại lên thì phát hiện nó đã bị hỏng.

Cậu im lặng một lát, sau đó bình tĩnh cất tập vở dưới đất lại vào túi.

Kiều Ảnh thấy vậy, khẽ cau mày nhìn về phía bọn côn đồ vừa bỏ chạy, cô đang suy nghĩ có nên đuổi theo rồi bắt bọn chúng bồi thường hay không?

Kiều Ý ôm cặp đứng dậy, hỏi: “Sao bọn họ lại sợ chị như vậy? Vừa nhìn thấy chị là họ bỏ chạy.”

Kiều Ảnh nhún vai: “Nhanh về nhà đi ngủ thôi!”

Kiều Ý là người rất thông minh, trong nháy mắt cậu đoán ra được, nhưng lại có chút không chắc chắn: “Diệp Tinh Ninh bỏ tiền thuê côn đồ hại bạn học, người đó chính là chị phải không?”

Kiều Ảnh: “Quả thực mấy hôm trước đi học về đã gặp phải bọn chúng.”

Kiều Ý không thể tin được: “Hóa ra chị chính là người đã đánh bọn họ bầm dập, sau đó bảo bọn họ đến trường xin Diệp Tinh Ninh tiền chữa bệnh gây náo loạn mấy ngày nay sao?

Kiều Ảnh không hề để tâm: “Chị không kêu bọn chúng đánh Diệp Tinh Ninh đã tốt lắm rồi.”

Thấy Kiều Ý nhìn chằm chằm mình, Kiều Ảnh lại nói: “Chị đã nói rồi, trước đây là do chị lười tính toán với bọn họ mà thôi.”

“Nhưng...” Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, làm sao một cô gái như chị lại có thể đánh thắng những tên côn đồ đó?

Hơn nữa còn ra tay rất nặng.

Đây... đây thực sự là người chị đã chung sống cùng cậu mười mấy năm sao?

Mặc dù có lúc cậu cảm thấy rất xa lạ nhưng cậu lại rất thích một người chị lợi hại như vậy.

Kiều Ý còn chưa kịp nói thêm thì Kiều Ảnh lại hỏi: “Gần đây có ngân hàng nào không?”

Kiều Ý không hiểu gì cả, nhưng vẫn nói với cô vị trí, sau đó hỏi: “Chị đến ngân hàng làm gì ạ?”

“Em về trước đi, chị còn có chút việc phải làm.” Kiều Ảnh nói xong liền đi về phía ngân hàng.

Đây là một kiểu ngân hàng tự động.

Kiều Ảnh từ trong cặp lấy ra chiếc thẻ ngân hàng duy nhất của mình.

Thẻ này do nhà trường cấp, học sinh đều dùng thẻ này để đóng học phí mỗi học kỳ.

Đưa thẻ vào máy ATM rồi cô kiểm tra số dư.

(Số dư tài khoản: 1000000)

Một trăm vạn?

Tiểu tử Tần gia này thật đúng là keo kiệt, cứu mạng hắn ta mà chỉ đưa cô có một trăm vạn. Chẳng lẽ mạng sống người Tần gia trong mắt họ không đáng tiền như vậy sao? Hay là do mạng Tần Dục Sâm không có giá trị?

Được rồi, một trăm vạn thì một trăm vạn, có còn hơn không.

Kiều Ảnh cất thẻ, quay người đi đến một cửa hàng điện thoại di động.

Thấy cô chỉ là học sinh, nhân viên bán hàng thậm chí không thèm nhấc mông, ngồi bất động trên ghế, cũng không chào hỏi một câu.

“Điện thoại di động nào đắt nhất?”

Nghe vậy, nhân viên bán hàng sửng sốt một chút, đánh giá Kiều Ảnh từ trên xuống dưới, sau đó đứng dậy chào hỏi.

Vừa nghe nói Kiều Ảnh muốn mua hai chiếc điện thoại, nhân viên lập tức cười rạng rỡ, bưng trà rót nước cho cô, sau đó gói cẩn thận cho cô hai chiếc điện thoại, rồi đích thân tiễn cô ra ngoài cửa, cười sung sướиɠ đến nỗi không khép nổi miệng.

Kiều Ý lúc này đang buồn bã nhìn điện thoại di động đã hỏng của mình.

Nó là chiếc điện thoại cũ cậu dùng tiền mừng tuổi mới mua được, bình thường chỉ dám dùng để tra tài liệu học tập trên mạng.

Hoàn cảnh gia đình khó khăn khiến bố mẹ không thể bỏ tiền mua cho cậu một chiếc điện thoại mới, thậm chí là điện thoại cũ cũng không được.

Kiều Ý đang do dự có nên mang nó đi sửa hay không.

Nhưng chưa cần nói đến chuyện tốn tiền, mà có thể sửa được nó hay không mới là vấn đề.

Lúc này chợt có người gõ cửa.

Kiều Ý ngẩng đầu liền thấy Kiều Ảnh bước vào, đặt một túi đồ lên trên bàn.

Kiều Ý tò mò mở túi ra thì phát hiện bên trong là một hộp điện thoại di động.