Thẩm Di hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ một chút, lắc đầu: "Chưa."
"Vậy thì tiêu rồi, cậu mau đi đi."
Lý Tử Bình nhất thời có hơi sốt ruột: "Gần đây cày lên hạng khó hơn trước không biết bao nhiêu lần, đủ loại yêu ma quỷ quái đều đang cày rank, muộn một chút là không lên hạng được đâu."
Thẩm Di "Ừm" một tiếng, tỏ ý đã nghe thấy.
"..."
Lý Tử Bình thầm nghĩ sao hôm nay Thẩm Di cứ như người máy ngơ ngơ ngác ngác vậy, loại mà chọc một cái mới nhúc nhích một chút kia ấy.
Sau đó nhìn thấy Thẩm Di gõ nhẹ vào vòng tay trên tay, một giây sau, vòng tay trượt xuống, rơi xuống đất biến thành một chiếc ván trượt màu xanh lam.
Cậu giẫm lên ván trượt rời đi thẳng thừng, để lại một câu nói không lớn nhưng đặc biệt rõ ràng trong không khí.
"Vậy thì vừa hay."
"..."
Lý Tử Bình ngẩn người, thầm nghĩ sao lại cảm thấy Thẩm Di có hơi khác so với trước đây, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lớn tiếng gọi: "Tối nay cậu có muốn đi ăn cùng nhau không?"
Nhưng bóng dáng Thẩm Di giẫm lên ván trượt đã nhanh chóng biến mất ở góc cua, không nghe thấy lời cậu ấy nói.
Lý Tử Bình kêu rên một tiếng, tựa vào vai người bên cạnh, cụp mắt muốn khóc: "Ba nó ơi, có phải Thẩm Di nhà chúng ta đến tuổi phản nghịch rồi không..."
"?"
Bạn nam to con tràn đầy năng lượng hô to: "Bạn học cậu không sao chứ?!"
...
Ván trượt Ngự Phong là phương tiện di chuyển rất được giới trẻ ưa chuộng hiện nay, sử dụng động cơ nâng đỡ, tính linh hoạt và tốc độ đều khá là vượt trội, ngoại trừ việc khó làm quen, còn lại không có nhược điểm nào.
Trong học viện Bắc Ca có rất nhiều học sinh sử dụng ván trượt Ngự Phong, nhưng tốc độ đều không nhanh, trong khuôn viên trường đông đúc người qua lại, một bóng dáng vụt nhanh qua đặc biệt thu hút sự chú ý.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Thẩm Di điều khiển loại ván trượt công nghệ cao này, nhưng cậu lại sử dụng rất thành thạo, yêu cầu khắt khe về mặt giữ thăng bằng và thao tác không gây khó khăn gì cho một võ giả ở trình độ như cậu, gió lúc chạng vạng thổi qua, thổi bay tà áo đồng phục của thiếu niên, mái tóc mái trên trán cũng bị gió thổi bay, để lộ ngũ quan điển trai, khí khái hào hùng, mang theo chút ngông cuồng tuỳ ý của người trẻ tuổi vυ't nhanh qua làn gió trong lành, chiếc tai nghe màu bạch kim đeo trên cổ làm Thẩm Di trông có chút hơi hướng punk rock.
"Đang quy hoạch tuyến đường tối ưu đến phòng mô phỏng 3D cho ngài..."
Giọng nói vô cảm vang lên từ chiếc tai nghe trên cổ.
Thẩm Di: "Hổ Phách, giúp tôi đăng ký quyền sử dụng phòng mô phỏng 3D."
"Được, đã đăng ký phòng mô phỏng 3D A22 cho ngài, tự động khấu trừ 20 điểm tích lũy học viện, chúc ngài sử dụng vui vẻ."
Hổ Phách là AI độc quyền của Học viện Bắc Ca, được phát triển bởi công ty công nghệ trực thuộc Bồng Lai tông, đã phủ sóng hơn 90% các trường đại học trên thế giới. Mỗi sinh viên đều có thể truy cập thông qua thiết bị điện tử của mình, chức năng chính là giúp học sinh xử lý các công việc thường ngày khác nhau, ngày đầu tiên Thẩm Di đến thế giới này cũng là thông qua trợ lý AI Hổ Phách mới tìm được xưởng sửa chữa cơ giáp của Lỗ Tu Minh.
Cấu trúc của phòng mô phỏng 3D hơi giống quán net cỡ lớn, trong không gian sảnh rộng lớn là hàng loạt khoang mô phỏng 3D giống như những cái kén trắng khổng lồ, dây cáp mô phỏng 3D dày đặc từ trên đỉnh nối vào khoang bên dưới, mỗi cái đều là cấu hình đỉnh nhất trên thị trường, nếu đặt bên ngoài thì giá cả đều từ hàng triệu trở lên. Vì Học viện Bắc Ca có sự tài trợ của các tài phiệt lớn nên học sinh trong trường chỉ cần tiêu một ít điểm tích lũy học viện là có thể sử dụng.
Khoang mô phỏng 3D trước mặt khởi động, cửa khoang mở ra, Thẩm Di nằm vào trong.
Ý thức chìm vào, khung cảnh trước mắt trở nên mờ ảo, khi mở mắt ra lần nữa thì đã là một thế giới khác.
Nguyên chủ không phải lần đầu tiên sử dụng khoang mô phỏng 3D, nhưng với Thẩm Di mà nói, đây là một trải nghiệm cực kỳ mới mẻ.
Khi trò chơi mới khởi động, có một cảm giác như mộng như ảo, giống như đang mơ ngủ mà chỉ ngủ được một nửa vậy, nhưng cảm giác này chỉ kéo dài trong nháy mắt, sau đó ý thức lại trở nên rõ ràng, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cậu đang đứng trên một con phố đô thị rộng rãi náo nhiệt, những chiếc tàu điện đan xen tạo thành mạng lưới giao thông dày đặc, tàu điện lơ lửng chạy vun vυ't, tiếng ầm ầm của đường ray vẫn không át nổi tiếng ồn ào náo nhiệt bên dưới.
Đèn laze và đèn neon giống như những bông hoa nở rộ trong đêm đen, trên màn hình quảng cáo 3D khổng lồ phía trên, một con hổ màu sắc sặc sỡ lao thẳng về phía trước, khi đến gần thì đột nhiên tản ra, hóa thành những chữ cái có màu sắc khoa trương, với chi phí quảng cáo hàng chục nghìn mỗi giây dùng để quảng bá cho sản phẩm mới của tài phiệt, ảnh hưởng của tài phiệt đã len lỏi vào mọi mặt của cuộc sống, ngay cả trò chơi 3D [Vịnh Võ] này cũng không ngoại lệ.