Tra Nữ Ích Kỷ Xuyên Đến Niên Đại Văn

Chương 1: Đừng có đến đây!

Mặt Điềm Hi Vi lạnh tanh, kinh tởm nhìn hai đứa trẻ bẩn thỉu lem luốc đen thụi lùi gầy nhom trước mặt, lại thấy bát nhôm rẻ tiền chỉ đựng mỗi chút đồ ăn cho lợn dính nhớp như sắp thối, lông mày cau có khó chịu.

Sinh ra ở thế gia giàu có nên phong thái lẫn cách nói chuyện của cô đều cao cao tại thượng khiến người khác vừa yêu vừa hận:

- Đừng có đến gần đây, cầm bát đi ra ngoài, gọi người sạch sẽ nhất vào phòng giặt sạch chăn màn quét dọn nhà cho tôi.

Cô cảm giác chính mình sắp ghẻ lở hắc hào tới nơi rồi, ẩm mốc đen đúa lại nhỏ như mắt muỗi, hôi hơn ổ chó ổ mèo ở biệt thự gấp nghìn lần.

Không quan tâm hai đứa nhỏ, cô vội chạy khỏi phòng để hít thở không khí, sợ bị chết ngộp trong cái nơi hơn cả hầm ngục ấy.

Bé nữ nắm tay bé nam, khổ sở xoa nước mắt nói thều thào:

- Anh ơi, mẹ ghét chúng ta rồi, mẹ huhuhu, mẹ không muốn chúng ta đến gần mẹ...

Từ lúc hiểu biết đến giờ, Trần Bích Ngọc Trần Tĩnh Lâm đều biết mẹ không thích bọn họ, bởi vì mẹ cấm cả hai vào phòng, lại chẳng bao giờ quan tâm đến bố, đối với mẹ, ba người còn lại trong gia đình nhỏ giống kẻ thù hơn là người thân.

Vừa hay tin vợ mang thai, Trần Đĩnh Tòng đã đi ngược đi xuôi làm mọi công việc trên trấn, nhiều khi nửa đêm mới về nhà, mệt mỏi quá mà không có cơm sẵn thì cắn răng nhịn đói.

Tên của bọn nhỏ rất hay đúng không?

Ấy là vì hắn tìm người nhờ đặt tên cho chúng, vừa phải đi ròng rã vài tháng nghe rất nhiều loại tên để chọn tên hợp nhất, lại phải cúi đầu trả tiền cho họ như ăn xin, nhưng kết quả là Điềm Hi Vi không hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, oán hận bọn họ giữ chân mình ở lại nơi hoang tàn nghèo khó này.

Cuối cùng có tên hay, ai nghe thấy cũng tưởng bọn nhỏ được gia đình quan tâm chú ý lắm, ai ngờ gặp được mới ngạc nhiên vì thân thể tí tèo teo lại nhút nhát sợ sệt của chúng.

Với tần suất Trần Đĩnh Tòng đi làm suốt tháng ít khi trở về, mẹ vô tâm không để ý ăn chưa ngủ chưa, may mắn có ông bà nội ngoại thương tiếc hỏi han chứ không thì chắc cả hai không sống nổi đến bây giờ đâu.

Nhìn bàn tay be bé đen nhẻm, Trần Tĩnh Lâm cũng sụt sịt an ủi em gái:

- Mẹ, bố nói mẹ không ghét chúng ta đâu, nhất định là vì mẹ đang khó chịu thôi, giờ chúng ta nhờ bác làm sạch chỗ này là mẹ sẽ vui vẻ ngay ý mà.

- Có thật không ạ?

- Thật đấy.

Hôm qua mới tắm, mẹ vẫn thấy mình với em gái bẩn, vậy, vậy chút nữa mình sẽ gánh nước về tắm lại một lần nữa, chắc chắn mẹ sẽ thích mình thôi.